Nhắc đến chuyện này, nàng ta dừng một chút, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, không nhịn được tự lẩm bẩm.
Mặc dù có chút không biết xấu hổ, cũng chưa chắc không được, hay là, vẫn thử hỏi ý kiến Lan Hinh lão tổ trước một chút ~
Ngô Anh Hạo ở bên cạnh thất vậy thì không nói gì.
Ầy ~ đây chính là sự đau xót của vương phu, khó tránh khỏi sau khi chết rất nhiều năm vẫn còn có thể bị bêu rếu. Cũng không biết vương phu của Lan Hinh dưới đất có linh, không biết có bị tức giận muốn đứng lên đánh người không đây.
Nhưng mà, Ngô Anh Hạo lại nghĩ lại, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu thật sự gặp phải vấn đề như vậy, hắn ta cũng đã chết từ lâu, đâu còn quan tâm được nhiều nhứ vậy?
“Anh Hạo, ánh mắt của ngươi là gì đây?” Tuy Vân trưởng công chúa nhàn nhạc liếc hắn ta một cái.
“Hạ thần chỉ đang nghĩ, không bao lâu nữa chúng ta phải đi tới chiến trường vực ngoại.” Ngô Anh Hạo tỏ ra nghiêm nghị nói: “Hạ thần sẵn lòng cúc cung tận tụy vì trưởng công chúa điện hạ, chết thì mới dừng.”
“Không, ngươi làm là vì Nhân tộc.” Tuy Vân trưởng công chúa nghiêm nghị nói: “Chúng ta cũng chiến đấu vì Nhân tộc.”
“Vâng, vì Nhân tộc, cũng vì công chúa. Mặt mũi Ngô Anh Hạo tràn đầy khí khái anh hùng bừng bừng phấn chấn.
Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp đảo mắt một vòng nhanh như chớp, bỗng nhiên lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Tuy Vân trưởng công chúa, nói nhỏ: “Tuy Vân tỷ tỷ, vị đại ca ca này có hàm ý là, muốn ngài cho hắn chút ích lợi.”
“?”
Ánh mắt của Tuy Vân trưởng công chúa dần dần sắc bén.
“Ta không có! Nàng nói bậy!” Đầu Ngô Anh Hạo đầy mồ hôi, trong lòng chột dạ không thôi.
Nha đầu chết tiệt này thật là xấu bụng, may mà mọi người vẫn là thân thích.
“Anh Hạo, ngươi không cần phải vội, ngươi có tâm tư như vậy cũng bình thường.” Ánh mắt của Tuy Vân trưởng công chúa cũng dịu dàng hơn chút: “Nói thử xem, ngươi muốn ta cho ngươi ích lợi như thế nào?”
“Ừng ực.” Ngô Anh Hạo nuốt một nước bọt, có chút bối rối nói: “Sao dám sao dám, hạ thần chỉ cần dịu dàng một chút xíu.”
“Ầm!”
Ngô Anh Hạo cũng bị một quyền đánh bay ra ngoài, vù một cái biến thành vệt sáng ở chân trời.
Bên tai của hắn ta vẫn còn truyền đến giọng nói xấu hổ của Tuy Vân công chúa: “Ngươi cút về tổ chức, điều hành đầy đủ lương thảo của quân mã cho bản công chúa, dám làm chậm trễ chuyến xuất chinh lần tiếp theo, ta chỉ hỏi một mình ngươi.”
“Ha ha ha.”
Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp che miệng, nhìn thấy bóng dáng của Ngô Anh Hạo bị đánh bay ra ngoài thì cười một cách tinh quái: “Đáng đời! Ai bảo ngươi dám lén lừa ta nói ngươi là Anh Hạo lão tổ.”
Tuy Vân công chúa ở bên cạnh không khỏi mỉm cười: “Thích nhỉ, tiểu nha đầu ngươi đang khiêu khích chia rẽ đấy hả? Tứ thập thất thúc của ngươi nói đúng, nha đầu ngươi không dễ đối phó.”
“Không phải người ta châm ngòi ly gián đâu.” Hoa Thụy công chúa cười khà khà nói: “Ta thấy tâm trạng của Tuy Vân tỷ tỷ không tốt, nên cố ý để ngươi đánh Anh Hạo giúp cho ngươi hả giận. Như vậy thì tâm trạng của ngươi cũng sẽ không buồn phiền nữa.”
“Chủ yếu là bị tứ thập thất thúc nhà ngươi chọc giận.” Tuy Vân công chúa không thể làm gì.
Kẻ này quả thực thật khó chơi, chắc vẫn phải để Lanh Hinh lão tổ ra mặt.
“Tuy Vân tỷ tỷ nếu còn tức giận, chúng ta hãy đi dạo một vòng trong Tiên thành đi, rồi sau đó ăn cơm.” Hoa Thụy công chúa suy nghĩ một chút nói: “Dù sao gần đây cũng có một công tử thừa tiền muốn mời ta ăn cơm, nghe nói Ly Từ còn đề cử ba sao.”
“Không chịu làm gì như thế không tốt lắm đâu?” Tuy Vân công chúa có chút do dự.
Trong đầu của nàng ta luôn suy nghĩ đến việc Nhân tộc nổi dậy, đối đầu với yêu ma vực ngoại nên không quen với việc đi dạo.
“Đâu có gì mà không tốt? Buông bỏ là thoải mái nhất, không đúng, cái này gọi là ‘lén rảnh rỗi nửa ngày’.” Hoa Thụy công chúa giật dây nói: “Tuy Vân tỷ tỷ, vì tinh thần của ngươi quá căn thẳng, tiết tấu làm việc quá nhanh. Lão tổ gia gia nhà ta đã từng nói, nghỉ ngơi lúc thích hợp, để có thể đi được xa hơn.”
Tuy Vân công chúa còn đang do dự, Hoa Thụy công chúa đã dắt tay nàng ta, lôi kéo nàng ta chạy vội ra khỏi Bách Luyện đường: “Tỷ Tỷ mau dẫn ta đi! Tứ thập thất thúc nhà ta lại chú ý đến ta rồi, ta không muốn bị bắt làm bài thi nữa.”
Hai cái chân ngắn của nàng chạy thật nhanh, ‘vù’ một cái đã chạy trốn ra ngoài thật xa.
Có thể thấy, nàng thật sự không muốn làm bài thi nữa.
Chuyện đã đến nước này, Tuy Vân công chúa cũng dứt khoát đi theo nàng một lần, bàn tay ngọc cũng nắm chặt lấy tay của nàng, thân thể mềm mại nhoáng một cái đã nhanh chóng biến mất bên ngoài Bách Luyện đường.
Sau đó.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp, hai vị công chúa bắt đầu cuộc sống buông bỏ vô công rồi nghề.