Nào có thể đoán được, Lan Hinh Vương đã gửi gắm tình cảm vào Bách Thảo viên, đã chuyển thức vô cùng thành công, bây giờ bà ta đã là Linh Thực sư số một Tiên Triều, cũng là một trong số những đại tông sư linh thực ít ỏi.
Vì vậy, dù bà ta không có chiến công huy hoàng giống như Triêu Dương Vương, nhưng vẫn được người khác vô cùng tôn kính.
Khi còn cách Bách Thảo viên một đoạn nữa, phi liên cũng hạ xuống.
Phòng ngự của Bách Thảo viên có cấp độ cực cao, dù Tuy Vân công chúa là công chúa của Tiên Triều, có thể tùy ý ra vào Bách Thảo Viên, cũng không thể lái thẳng phi liên vào trong vườn, ra vào cũng đều cần ghi danh.
Mang theo Hoa Thụy công chúa đăng ký ở cửa ra vào, nhận thẻ thân phận, Tuy Vân công chúa mới nắm tay nhỏ của Vương Cơ Điệp, dẫn theo quan hầu viên bước vào dược viên có lịch sử lâu đời này.
Trong vườn linh dược cỏ cây xanh um, thảm cỏ xanh như ngọc bích, linh vận chi khí nồng đậm tràn ngập ở mỗi một ngóc ngách, ngay cả cấp bậc của linh bước, linh ong quanh quẩn ở cạnh hoa cỏ cũng cao hơn so với bên ngoài.
Trong dược điền được thu dọn ngay ngắn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tiểu tỷ tỷ Linh Thực sư đang bận rộn, và từng con đại bạch thỏ lông xù đang nhảy tới nhảy lui, nhìn vô cùng hoang dã.
Trong cỏ cây thấp thoáng, xa xa, Tuy Vân công chúa và Hoa Thụy công chúa nhanh chóng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp lẻ loi.
Tấm lưng đó cao gầy mà mảnh mai.
Bách Thảo Viên gió nhẹ nhàng mà trong lành, váy của bà ta khẽ đung đưa, giống như một đoán u lan nở rộ, phong thái duyên dáng, làm say lòng người, tràn ngập khí chất của nữ thần.
"Lan Hinh lão tổ."
Tuy Vân công chúa gọi một tiếng từ xa.
Bóng hình xinh đẹp đó liền từ từ xoay người lại.
Gương mặt của bà ta đã không còn trẻ nữa, dáng vẻ hoàn toàn là của mỹ phụ trung niên, thần sắc ở hai đầu lông mày lại điềm tĩnh mà dịu dàng, thùy mị mà uyển chuyển, giống như một bát nước ấm ở nhiệt độ thích hợp, khiến cho người ta không kìm lòng được mà bỏ qua tuổi tác của bà ta, chỉ nhớ rằng khoảnh khắc kinh diễm khi quay lại này.
"Dì Lan Hinh Vương này có dáng dấp thật là đẹp, dáng vẻ rất thùy mị." Hoa Thụy công chúa ừng ực nuốt nước bọt một cái.
"..." Tuy Vân công chúa cong ngón tay búng vào cái đầu nhỏ của nàng, tức giận truyền âm nói: "Ngươi khen thì khen, nuốt nước bọt cái gì?"
"Ây da không phải ta đang nuốt nước bọt thay Bách Luyện chân quân à." Hoa Thụy công chúa bưng cái đầu nhỏ, biểu cảm trên mặt vẫn cười híp mắt nói: "Chẳng trách lão già kia thương nhớ dì Lan Hinh Vương lâu như vậy, lòng dạ từ đầu đến cuối không thay đổi. Xong rồi xong rồi, vị này mà ra tay, ai có thể ngăn cản được chứ? Tứ thập thất thúc nhà ta phiền phức lớn rồi!"
"Đứa nhỏ này, làm sao mà ngươi lại lật mặt vậy hả?" Tuy Vân công chúa dở khóc dở cười: "Đây chính là thúc của ngươi, trên người gánh vác sứ mệnh đào chân tường đó, ngươi thì lại không mong đợi hắn chút nào."
"Tuy Vân tỷ tỷ, thực ra ngươi có chỗ không biết." Hoa Thụy công chúa thở dài nói: "Tứ thập thất thúc kia nhà ta, hầy ngươi trở về đi rồi biết"
Biểu cảm đó, quả nhiên là một lời khó nói hết.
"Ta không tin, Vương Ninh Hi kia dưới tình huống như thế này còn có thể trở mình." Tuy Vân công chúa tràn đầy tự tin.
"Tuy Vân, ngươi và đứa nhỏ này đang nói gì vậy?" Lan Hinh Vương tỏ ra thân thiết thăm hỏi: "Nhanh tới đây đi, cũng đã lâu rồi ngươi không tới gặp ta."
Tuy Vân công chúa nắm tay nhỏ của Hoa Thụy công chúa tiến đến, nhân tiện giới thiệu hai bên một chút.
Sau đó tất nhiên là hàn huyên một hồi.
"Tuy Vân, ngươi cũng là một người rất bận rộn, tất nhiên chuyện gì cũng phải tới Tam Bảo điện." Lan Hinh Vương mời hai người vào trong lương đình trong vườn, sai người pha một ấm linh hoa trà, cười híp mắt hỏi: "Nói đi, lần này đến đây định lấy linh dược gì?"
"Lan Hinh lão tổ" Tuy Vân công chúa nước đã đến chân, nhưng mà nhăn nhó không mở miệng được.
"Ây da, Tuy Vân tỷ tỷ, da mặt của ngươi vẫn còn quá mỏng. Xem ta này." Hoa Thụy công chúa bưng linh hoa trà, nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra rõ ràng rành mạch, sau đó nói: " Dì Lan Hinh Vương, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào ngài."
Biểu cảm của Lan Hinh Vương dần dần lạnh xuống: "Tuy Vân, ngươi đang muốn ta bán nhan sắc, đi lấy lòng Bách Luyện chân quân?"
"Chuyện này." Trên trán Tuy Vân công chúa bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh: "Ta biết, chuyện này quả thực quá khó xử cho Lan Hinh lão tổ. Chỉ là nếu để mặc cho Vương Ninh Hi kia được như ý, toàn bộ Tiên Binh bộ sẽ chịu ảnh hưởng khá nhiều từ chuyện này, cho nên..."
"Đây không phải là do người của ngươi, bởi vì quá không tôn trọng nhân viên kỹ thuật sao." Lan Hinh Vương lạnh mặt nói: "Ta đã cống hiến cả một đời cho Tiên Triều, về già, lại còn muốn ta làm điệu làm bộ đi câu dẫn nam nhân, làm một công cụ, ngươi để cái mặt già này của ta ở đâu?"