Cột băng của Băng Phách Kiếm Vũ đánh lên trên giáp trụ huyền băng, lập tức sóng xung kích của năng lượng cuồng bạo và vụ băng nổ ra đầy trời, nhưng hoàn toàn không làm gì được thể tu kia.
"Làm sao có thể! ?"
Sắc mặt của Vân Thái Hàn lúc trắng lúc xanh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Không đợi hắn ta kịp có phản ứng, thể tu kia cũng đã dậm chân vọt tới trước mặt hắn ta như một con cự thú viễn cổ, đấm ra một quyền.
“Ầm!”
Vân Thái Hàn bị đánh trúng, cương khí hộ thể lập tức vỡ nát, trong nháy mắt người cũng bị bay ngược ra ngoài như một viên đạn pháo của thần uy pháo, trong phút chốc đã bay ra khoảng cách mấy chục trượng, đập mạnh vào trong khu kiến trúc của Cực Băng thánh địa.
Vân Thái Hàn, thua!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Tu sĩ qua đây xem trò vui cũng biết điều ngậm chặt miệng, không rên một tiếng.
Sắc mặt của từng người ở Cực Băng thánh địa cũng rất khó coi, giống như cha mẹ chết.
Đám người này tới chưa được bao lâu, nhóm thanh niên tuấn kiệt trong thánh địa cũng bị đánh bại liên tục hết người này đến người khác. Nếu tiếp tục đánh tiếp, trong thánh địa cũng không còn tuấn kiệt trẻ tuổi thích hợp có thể phái ra.
Tiểu thánh chủ Chương Hoài Bỉnh đang ở đâu? Tại sao vẫn chưa quay về?
Trong khi tất cả trưởng lão và các đệ tử của Cực Băng thánh địa đang chờ đợi trong lo lắng, thể tu đang thắng thế kia cũng quay lại đội của hắn ta, dương dương tự đắc tiến tới bên cạnh một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn: “Nương tử, vi phu có dũng mãnh không?”
“Dũng mãnh! Phu quân của ta là nam tử dũng mãnh nhất trên đời này.” Nữ tử kia hạnh phúc ôm lấy đùi của hắn ta, trong ánh mắt nhìn về phía thể tu kia tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Hai người này giống như tổ hợp giữa hung thú và mỹ nữ, làm cho người ta liếc mắt không thôi.
“Tông Thịnh, ngươi đã đánh rất nhiều trận, chắc là cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc trước đi.” Trong đội, có một vị thanh niên áo lam vẻ mặt trầm ổn, thần thái bất phàm mở miệng nói: “Tiếp theo, hãy để cho ta mở mang kiến thức một chút về phong thái anh kiệt của Tử Phủ cảnh ở Cực Băng thánh địa này đi.”
“Hữu An sư huynh, ta vẫn chưa đánh đủ thích đâu.” Thể tu kia bất mãn lẩm bẩm: “Tử Phủ cảnh thì sao? Dựa vào tu vi Thiên Nhân cảnh đỉnh phong hiện tại của ta, cũng có thể đánh cho hắn mất phương hướng.”
Khẩu khí này vô cùng càn rỡ, đúng là đang muốn khiêu chiến vượt cấp!
Trong tình huống bình thường, giữa tu sĩ Thiên Nhân cảnh và tu sĩ Tử Phủ cảnh tồn tại khoảng cách thực lực vô cùng lớn, muốn vượt cấp khiêu chiến, trừ khi tu sĩ Thiên Nhân cảnh phải có tư chất huyết mạch, và trang bị lên vũ khí có ưu thế cực lớn, nếu không sẽ vô cùng khó khăn.
Thể tu này dám nơi như vậy, hiển nhiên là vô cùng tự tin về vũ khí trang bị và tư chất huyết mạch của mình.
Nhưng mà, hắn ta vừa mới dứt lời.
Trên bầu trời, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng sơn: “Hừ! Huynh đài khẩu khí thật là lớn, Tử Phủ cảnh cũng có thể đánh đúng không? Vậy hãy để Chương Hoài Bỉnh ta lĩnh giáo một chút.”
Khi giọng nói vang lên, một bóng người đã đạp trên độn quang như tuyết bay xuống từ trên trời cao.
Bóng người đó mặc một bộ bạch y, khí chất cao ngạo lạnh lùng như băng tuyết, chính là Chương Hoài Bỉnh từ Thôn Thiên thánh địa nhanh chóng chạy về đây.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã độn quang đến trên không của quảng trường.
Cơn gió lạnh thổi qua vù vù, bạch y trên người hắn ta đón gió bay lên, lạnh lùng cao ngạo, tự nhiên xuất trần, quả nhiên có chút hương vị của công tử như tiên giáng trần.
“Hoài Bỉnh sư huynh! Là Hoài Bỉnh sư huynh tới.” Đám người xung quanh lập tức hưng phấn hô lên: “Cái con đại tinh tinh kia gặp nạn rồi.”
“Như vậy thì chẳng phải là không quá công bằng rồi hay sao? Hoài Bỉnh sư huynh dù sao cũng là tuyệt thế thiên kiêu Tử Phủ cảnh, thậm chí cũng có thể đối đầu đọ sức một chút với tu sĩ Thần Thông cảnh. Đại tinh tinh kia dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là Thiên Nhân cảnh đỉnh phong mà thôi.”
“Ai bảo hắn kiêu căng như thế, lại muốn khiêu chiến vượt cấp? Cái này gọi là ‘tự gây nghiệt thì không thể sống’.”
Trong tiếng bàn luận hưng phấn của đám người Cực Băng thánh địa, Chương Hoài Bỉnh đạp trên độn quang nhẹ nhàng hạ xuống đất, lạnh lùng nói với thể tu kia: “Nói tên ra. Chương Hoài Bỉnh ta không đánh với hạng người vô danh.”
Ngay khi hắn ta vừa hạ xuống đất, ba độn quang của Tử Phủ cảnh khác cũng đã nhanh chóng tới Cực Băng thánh địa, dừng lại ở phía sau hắn ta.
Thể tu kia nhìn Chương Hoài Bỉnh một chút, đang muốn nói gì đó, ánh mắt lại bỗng nhiên bị đám người phía sau hắn ta thu hút, hai mắt lập tức phát sáng, trên khuôn mặt dữ tượn kia cũng lộ ra nụ cười phấn khỏi: “Đại tỷ đầu, Anh Tuyền, quả nhiên các ngươi đang ở Tiên Cung.”
‘?”
Chương Hoài Bỉnh ngây người một lúc.
Đây là tình huống gì thế này?