Vị Ngọc Diệu chân nhân này là một vị nam tử trung niên có khuôn mặt
như quan ngọc, tướng mạo phong độ nhẹ nhàng, được xem như còn khá
trẻ trong số rất nhiều Thần Thông cảnh, nói là thanh niên cũng không quá
đáng.
Tuổi của ông ta cũng không lớn, là nhân tài mới nổi trong Cực Băng
thánh địa.
Ngọc Diệu chân nhân hiển nhiên cũng không ngờ rằng mình sẽ bị chỉ
danh, sau khi ngây người một lúc mới cẩn thận nhìn về phía Băng Lan
chân nhân, lập tức sắc mặt đại biến: “Thanh Lan sư muội, làm sao có thể
là ngươi! Không phải khi đó ngươi đã...”
Kịch hay! Kịch hay!
Đám người Vương Ly Từ và Vương Anh Tuyền nhất thời phấn chấn tinh
thần, cầm ghế và thịt nướng của mình ra, tìm một chỗ ‘phong thủy bảo
địa’ trong góc dọn xong, vừa ăn vừa xem kịch hay.
“Ngọc Diệu, ngươi biết nàng?” Sương Nhiên chân quân sắc mặt trầm
xuống.
Dựa vào số tuổi này của ông ta, đã nhìn ra được chuyện hôm nay hình
như không đơn giản.
Sắc mặt của Ngọc Diệu chân nhân hơi đỏ, ánh mắt phức tạp khó hiểu
hành lễ: “Khởi bẩm thánh chủ, vị này là Địch Thanh Lan sư muội, cùng
là đồng hương ở Tuy Vân châu ta, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm của
Băng Phách Phong nhất mạch.”
Ở trong các thánh địa, có thể trở thành đệ tử hạch tâm đều phải là thiên
kiêu thích hợp. Nhưng đối với thánh địa đứng đầu giống như của Sương
Nhiên chân quân mà nói, chỉ là một thiên kiêu đương nhiên sẽ không
nhận được quá nhiều chú ý, chỉ có đại thiên kiêu mới có thể lọt vào mắt
ông ta, được ông ta coi trọng.
“Chỉ là quan hệ giữa sư huynh muội đồng hương thôi sao?’ Băng Lan chân nhân cười lạnh không ngớt: “Ngọc Diệu, nếu hôm nay ngươi
không nói thật, lão nương sẽ khiến cho ngươi mãi mãi không được bình
yên của Cực Băng thánh địa này!”
Nói thật?
Tất cả mọi người đã nhận ra, Ngọc Diệu chân nhân của Băng Phách
Phong hình như có ân oán vướng mắc rất sâu nặng với vị chân nhân nữ
tính này.
“Thật kịch tính.” Vương Anh Tuyền vô cùng tò mò, bắt đầu suy đoán đủ thứ.
“Chuyện này.” Ở trước mắt bao người, sắc mặt của Ngọc Diệu chân nhân
có chút tái nhợt, đành phải nói: “Đây là chuyện của năm trăm năm trước.
Lúc trước nơi truyền thừa thần thông của Băng Phách Phong vừa đúng
lúc tích lũy đầy năng lượng truyền thừa một lần.”
“Mà năm đó Băng Phách Phong cũng không có đệ tử thân truyền là đại
thiên kiêu, bởi vậy Băng Phách Phong chúng ta đã dựa theo lệ cũ bắt đầu
tuyển chọn thân truyền. Huyết mạch của ta và Thanh lan đều là thiên kiêu
Giáp đẳng, đều muốn thắng được cuộc tranh tài cuối cùng, nhận được
phần thường là một viên thánh đan thiên mạch của cuộc tranh tài, sau có
dựa vào thứ này bước vào hàng ngũ đại thiên kiêu. Kết quả...”
Kết quả không cần nói cũng biết.
Kết quả Ngọc Diệu chân nhân đã thắng, cuối cùng ông ta đạt được truyền
thừa thần thông!
Nghe thì giống như không có vấn đề gì, nhưng hai nàng Vương Anh
Tuyền và Vương Ly Từ, bởi vì lập trường hay nội tâm đều đứng về phía
của Băng Lan chân nhân, nên luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản
như vậy.
Băng Lan chân nhân chính là sư tô của Lung Yên lão tổ, cũng đã ra sức
bảo vệ cho lão tổ và Vương thị. Nhân vật như vậy, sao chỉ vì thất bại một
cuộc cạnh tranh mà ghi hận cho đến tận bây giờ được chứ?
“Quả nhiên.” Băng Lan chân nhân nhếch miệng lên thành một nụ cười
lạnh: “Ngọc Diệu sư huynh vẫn giống như năm đó, vẫn là kẻ giả nhân giả
nghĩa ra vẻ đạo mạo như lúc trước. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện, khi
đó vì sao ngươi lại thắng được ta, âm thầm hạ độc ta, cho nên đã khiến ta
phát huy không tốt ở trong cuộc tranh tài?”
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức xôn xao, có người kinh ngạc, cũng có
người không dám tin.
Nhưng mà dù sao Ngọc Diệu chân quân đã có tiếng quân tử, xưa nay luôn
luôn tỏ ra phong độ nhẹ nhàng phần lớn suy nghĩ của mọi người đầu tiên
là không tin
Chỉ có Vương Ly Từ và Vương Anh Tuyền oán giận không thôi, lập tức
chửi bới một tiếng: “Quá hèn hạ vô liêm sỉ.”
“Thanh Lan sư muội, chuyện vu oan như thế, không có chứng cứ thì đừng
có ăn nói năng lung tung.” Ngọc Diệu chân nhân tức giận đến mức mặt
đỏ bừng, lạnh lùng trách móc: “Ta và ngươi là đồng môn, hơn nữa còn là
đồng hương, sao lại hạ độc hại ngươi được chứ? Hơn nữa chuyện ta sau
đó còn giúp đỡ ngươi cùng đi đến Bắc Băng hoang nguyên tìm kiếm cơ
duyên, là ngươi nhất thời không cẩn thận ngã xuống vách núi mưa đá.”
Ông ta lúc đó đã làm cực kỳ cẩn thận, ngay lúc đó Thanh Lan còn không
có chứng cứ, huống hồ đã trôi qua năm trăm năm, làm sao còn có thể có
chứng cứ được ?
Băng Lan chân nhân lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên rằng, ban đầu
ngươi nói mình có một tấm bản đồ kho báu, ở trong Bắc Băng hoang
nguyên có một viên linh châu băng phách, sau khi sử dụng có thể cải
thiện tư chất huyết mạch Băng hệ. Lúc trước ta đã tin ngươi, kết quả là bị
ngươi cố ý điều khiển, khiến cho ta ngã xuống vách núi mưa đá.”
“Sư muội!” Ngọc Diệu chân nhân vô cùng đau đớn: “Ngươi ngã xuống
vách núi mưa đá ta cũng rất thương tâm, nhưng thật sự không phải ta cố ý.
lên án người khác, cũng cần phải lấy ra chứng cứ!”