Nhưng mà sự tự tin của bà ta cũng không duy trì được đến một hơi thở.
“Ầm!”
Dựa theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, kiếm ý như tuyết đâm lên phía trên tấm băng thuẫn.
Chỉ chịu đựng chưa đến một hơi thở, tấm băng thuẫn màu tím thật dày đã nổ tung ầm ầm, hóa thành vô số bông tuyết màu tím tiêu tán trong không khí.
Sóng xung kích cuồn cuộn gào thét ra ngoài, khuấy động làm cho váy dài màu tím trên người của Tử Giác chân nhân cũng tung bay.
"Làm sao có thể? ! !"
Sắc mặt của Tử Giác chân nhân bỗng nhiên cứng lại.
Luồng xung kích to lớn đập vào, và sự liên kết với thần hồn của Tử Băng Ngọc Quyết khiến cho sắc mặt của bà ta bỗng nhiên trở nên tái nhợt, khóe miệng cũng trào ra một vệt máu tươi.
Nhưng dường như bà ta không cảm nhận được, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Băng Lan thượng nhân, ánh mắt đăm đăm, giọng nói vô cùng khô khốc: “Ngươi có đạo khí?”
“Không sai. Ta cũng thật là may mắn, ở trong di tích cổ đó không những kế thừa bảo điển, còn lấy được một đạo kiếm do sư tôn cách mấy thế hệ để lại - Băng Phách kiếm.”
Băng Lan chân nhân một tay chắp sau lưng, cả người đứng lơ lửng giữa không trung, trường bào tiễn tụ màu lam nhạt trên người tung bay phần phật trong gió.
Ở bên cạnh bà ấy, Băng Phách kiếm tỏa ra vầng sáng rực rỡ long lanh, ly long huyền băng bá khí uy vũ cũng thân mật quanh quẩn quanh người, từng trận kiếm reo trộn lẫn với tiếng rồng gầm vang vọng khắp hư không.
Vào thời khắc này, bà ấy giống như hóa thân từ băng tuyết, ngay cả Cực Băng thánh địa ở dưới chân, cũng rất giống như đang thần phục dưới chân của bà ấy.
Sắc mặt của Tử Giác chân nhân lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng nhận thua nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi. Về phần có tách ra hay không, không tới lượt ta quyết định.”
Có đạo khí, lại còn có truyền thừa bảo điển, còn có một con ly long huyền băng có huyết mạch nhìn không tầm thường làm linh thú trấn mạch, quả thật là đã đủ tư cách một mình mở ra một mạch khác.
Nhưng trong nội tâm của bà ta lại ao ước ghen tỵ chết rồi. Những chuyện may mắn như lấy được di tích thượng cổ, tại sao bà ta lại không gặp được chứ?
Nhưng Tử Giác chân nhân cũng không hề suy nghĩ đến chuyện, di tích thượng cổ đâu có dễ dàng kế thừa như vậy chứ? Đổi lại là bà ta đi, đừng nói là lấy được truyền thừa bảo điển, nói không chứng đến mạng cũng mất.
Thấy đã giải quyết xong một người.
Băng Lan chân nhân lúc này mới nhìn về phía của Ngọc Diệu chân nhân, nhàn nhạt mở miệng: “Ngọc Diệu, trận chiến tranh giành thánh đan thiên mạch năm đó, ngươi âm thầm giở thủ đoạn làm ta thua. Hôm nay, là lúc chúng ta nên tính toán nợ nần.”
“Ta không phải là đối thủ của ngươi!” Sắc mặt của Ngọc Diệu chân nhân cực kỳ khó coi, tự giác nhận thua: “Ngươi có tách ra hay không, không tới lượt ta quyết định.”
“Có tính sổ hay không, cũng không tới lượt ngươi nói.”
Băng Lan chân nhân cười lạnh một tiếng, cổ tay rung lên, phát động tấn công đầu tiên.
Trong nháy mắt, Băng Phách kiếm đã hóa thánh một đường kiếm quang như tuyết bao phủ về phía Ngọc Diệu chân nhân.
Một kiếm này, như ánh sáng như dòng điện, lại giống như hội tụ hàn ý của toàn bộ thiên địa, ngay cả linh hồn cũng có thể bị đóng băng.
Hàn ý cực hạn tràn ra ngoài, toàn bộ thiên địa cũng trở nên yên tĩnh, chậm lại vào thời khác này.
Ngọc Diệu chân nhân trong lòng hoảng sợ, vội vàng rút lui, cố gắng ngăn cản.
Tiếc rằng, mặc dù tu vi của hai người ngang nhau, nhưng huyết mạch của Băng Lan chân nhân lại cao hơn hẳn ông ta một cấp lớn, hơn nữa còn có bảo điển thần thông bổ trợ, đạo khí bổ trợ, thậm chí còn có một con ly long huyền băng bổ trợ ở bên cạnh.
Hai người giao chiến, hoàn toàn là Băng Lan chân nhân đang đè bẹp ông ta để đánh.
Trong toàn bộ quá trình của trận chiến, Băng Lan chân nhân thậm chí ngat cả Pháp Tướng Hư Ảnh cũng không thèm kích hoạt. Nếu không phải bà ấy đã cố ý khống chế tiết tấu, thì Ngọc Diệu chân nhân cũng đã sớm thua trận.
Quá trình đó, thậm chí có muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, Băng Lan chân nhân chỉ đuổi thẳng theo ông ta đánh, Ngọc Diệu chân nhân luôn liều mạng chạy trốn mà thôi.
Các tu sĩ đang vây xem ở trên quảng trường cũng gặp tai vạ, bởi vì Ngọc Diệu chân nhân tán loạn khắp nơi, nên không thể không trốn tránh theo, nếu không chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể bị kiếm ý của Băng Lan chân nhân tác động đến.
“Sư tôn uy vũ, sư tôn bá đạo!”
Vương Tông Thịnh và Phòng Hữu An cùng các đệ tử của Huyền Băng điện nhất mạch đều hưng phấn hoan hô.
Hai người Vương Ly Từ và Vương Anh Tuyền cũng xem hưng phấn không thôi, suýt chút nữa cũng hoan hô theo.
“Quá lợi hại!” Hai mắt Vương Ly Từ phát sáng, chỉ cảm thấy vô cùng thích thú: “Chẳng trascg ban đầu khi còn ở Lũng Tả Học Cung, Băng Lan chân nhân vẫn luôn đè ép vững vàng những vị thượng nhân khác. Bây giờ xem ra, bà ấy vẫn đang còn giấu nghề, nếu không ngay cả lão đầu Vân Dương kia cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà ấy.”