Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2442 - Chương 2442 - Phú Bà Lục Vi! Đập Vương Thủ Triết (2)

Chương 2442 - Phú Bà Lục Vi! Đập Vương Thủ Triết (2)
Chương 2442 - Phú Bà Lục Vi! Đập Vương Thủ Triết (2)

Phải biết rằng, Ma Thực Tôn Giả mặc dù không được coi là ma tu đúng nghĩa, cũng không phải là nhân vật giết chóc quen tay giống như một trong số thập đại tội phạm bị truy nã, động một tí lại khiến cho sinh linh lầm than, nhưng trong lịch sử bà ta cũng nổi tiếng là rất hung ác, tạo ra không ít cấm thuật và thành quả nghiên cứu cực đoan, nếu không thì cũng sẽ không trở thành tội phạm truy nã.

“Lão tổ tông, ta rất tin tưởng Lục Vi tiểu học tỷ. Bản chất tính cách của người này thật thà, chỉ là không có quan niệm về luân lý của người thường, luôn một lòng một dạ muốn tiến hành một số nghiên cứu cực đoan.” Vương Thủ Triết trầm ngâm nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng ấy, sẽ không để cho nàng ấy đi lại vết xe đỗ năm xưa. Nhưng mà lão tổ tông về tam hoàng tử kia, chúng ta có nên nhân cơ hội này giết chết hắn ta hay không? Để tránh cho hắn ta suốt ngày quấn lấy lão tổ tông ngài, còn có khả năng tiết lộ thân phận của tiểu học tỷ.”

“Chuyện này...” Lung Yên lão tổ sau khi do dự một chút thì lắc đầu: “Thân Đồ Cảnh Minh tuy là hoàng tử Ma Triều, nhưng bản tính không ác. Huống hồ Ma Hoàng công khai giống như là rất ghét bỏ hắn ta, nhưng thực ra vẫn khá cưng chiều hắn ta. Nếu như hắn ta xảy ra chuyện gì, không chừng Ma Hoàng có thể sẽ bị kích động, điên cuồng làm ra những đại sự kinh thiên động địa.”

“Bí mật Lục Vi học muội chính là Ma Thực Tôn Giả trùng sinh, ta sẽ đích thân khuyên bảo Thân Đồ Cảnh Minh, để hắn ta lập lời thề không được phép tiết lộ. Ngươi yên tâm, tên này mặc dù nhanh nhẹn, nhưng vẫn rất có nghĩa khí, sẽ giữ đúng lời hứa.”

“Vậy thì cứ xử lý theo ý của lão tổ tông.” Vương Thủ Triết nhẹ gật đầu, không còn lo lắng về chuyện này nữa.

Sau khi nói chuyện thêm một lát với Lung Yên lão tổ, uống xong trà đã pha, hắn mới để cho lão tổ tông giải trừ tấm màn băng sát.

Thấy thế, tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh cứ đi qua đi lại lập tức xông tới: “Nhược Băng, vừa rồi khi ngươi ném ra ngoài, ta không cẩn thận nhặt được một nhánh linh dược. Đây chính là cơ duyên của ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy.”

Nói xong, hắn ta kín đáo đưa cho Lung Yên lão tổ một cây linh dược hỏa hầu ít nhất mấy ngàn năm.

Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn ta khẽ liếc qua, nhìn thấy Lung Yên lão tổ uống trà vẫn còn sót lại bã, lén lén lút lút dùng thần niệm, chuẩn bị thu lại.

“Thân Đồ Cảnh Minh, ngươi đang làm gì?” Lung Yên lão tổ nhíu mày, biểu cảm không nói nên lời.

“Chuyện này...” Tam hoàng tử bị bắt quả tang khi đang trộm đồ, lập tức có chút xấu hổ: “Không phải ta đang cần cù tiết kiệm sao? Ta thấy bã trà của Nhược Băng ngươi vẫn còn có thể nấu thêm một chén trà loãng gì đó...”

Lung Yên lão tổ đen mặt.

Bà ấy giành lại bã trà rồi cất vào, sau đó từ trong hai phần tiên trà mà Thủ Triết đã cho chia ra một chút ném cho tam hoàng tử: “Cầm đi, sau này đừng có làm những chuyện không biết xấu hổ như vậy nữa.”

“Đây, đây là cho ta?” Tam hoàng tử được yêu thương mà lo sợ.

“Không muốn thì trả lại cho ta!” Lung Yên lão tổ ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

“Muốn muốn!” Tam hoàng tử vội vàng cất tiên trà cẩn thận vào trong người, sau đó đè lên ngực, mặt mũi tràn ngập vẻ hạnh phúc: “Bởi vì cái gọi là ‘chân thành sẽ dời non lấp biển’, ta biết sự kiên trì của ta sẽ có tác dụng, không phải sao, vậy mà lại nhận được lễ vật của Nhược Băng.”

“Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lung Yên lão tổ gọi hắn ta qua một bên, cẩn thận khuyên bảo hắn ta một hồi, sau đó lại dặn dò: “Nếu như ngươi không thể giữ bí mật chuyện này, thì đừng trách ta tàn nhẫn vô tình.”

“Nhược Băng ngươi yên tâm.” Lồng ngực tam hoàng tử đập thình thịch: “Chuyện này ta chắc chắn sẽ để nát ở trong bụng, ngay cả cha ruột mẹ ruột của ta, Ma Hoàng bệ hạ cũng không nói. Còn Trác lão, ta cũng sẽ căn dặn. Nếu ông ta dám tiết lộ nửa phần, khà khà bản hoàng tử nổi cơn giận, cũng không hề đơn giản.”

Khi đang nói chuyện, hắn ta còn nghiêng nghiêng nhìn qua Trác lão.

Trác lão co lại trong lòng, âm thầm cười khổ.

Tam hoàng tử điện hạ thật sự đã mê mẩn Vương Nhược Băng này đến mức đầu óc ngu muội.

Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, Vương Nhược Băng này quả thực cũng rất ưu tú, trong số những nữ tử cùng thế hệ không có mấy ai có thể so sánh được với bà ấy. Còn chuyện lần này, ông ta cũng chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, coi như không biết chuyện gì.

Nếu không, tam hoàng tử miệng còn hôi sữa này mà thật sự nổi giận, sợ là sẽ gây ra đại họa.

Nhìn vị tiểu điện hạ này lớn lên từ nhỏ, e rằng không có ai hiểu rõ Thân Đồ Cảnh Minh hơn Trác lão.

Tên Thân Đồ Cảnh Minh này, ngươi nói hắn ta ngốc, nhưng vẫn luôn có một số phương diện lại vô cùng khôn khéo, nhưng ngươi nói hắn ta khôn khéo, lại luôn có đôi khi hắn ta cực kỳ dễ bị lừa.

Bình Luận (0)
Comment