“Đúng là như vậy!” Vương Thản Khắc cũng bi ba bi bô gia nhập đội ngũ phê bình: “Một tấm chắn không chịu nổi yên bình, không phải là một tấm chắn tốt, đây chính là những gì năm đó ngươi đã từng dạy dỗ ta, ngươi không nhớ sao? Chủ nhân, ta đề nghị ngài hãy hạ thấp tên của An Toàn xuống vị trí thứ hai trong danh sách, để ta đảm nhiệm vị trí chủ thuẫn.”
“Thằng ranh con Thản Khắc này, uổng công ta đã che chở chỉ dạy cho ngươi nhiều năm như vậy, thời khắc mấu chốt lại dám bán đứng ta!” Liễu An Toàn bị chọc tức không nhẹ: “Ta mà không chịu nổi yên bình sao? Ta chỉ là đang thăm dò xem gia chủ đại nhân có bị lung lay hay không một chút thôi. Kết quả rõ ràng, gia chủ đại nhân dưới sự dạy bảo ân cần nhiều năm của ta, ý thức an toàn quả nhiên không gì phá nổi, không có góc chết.”
Hai tấm bảo thuẫn một già một trẻ vừa bay xung quanh người của Vương Thủ Triết, vừa bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, trong lúc nhất thời làm cho khí thế ngập trời, đạo khí tấm chắn Hám Thiên Thuẫn ở bên cạnh nghe được cảm xúc cũng phức tạp khó hiểu.
Hám Thiên Thuẫn hắn vốn dĩ thân là đạo khí trấn quốc của Yến quốc, địa vị vô cùng tôn quý, hưởng thụ sự sùng bái và che chở của cả đất nước. Không ngờ, một khi bị bắt giữ sau đó lại qua tay nhiều người cuối cùng bây giờ rơi vào trong tay gia chủ này của Vương thị.
Vốn dĩ trong lòng của hắn vẫn còn đang lo lắng không biết chủ nhân mới rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, lại hiếm thấy như thế.
Chẳng lẽ, hắn đường đường là Hám Thiên Thuẫn, đời này thế mà lại phải về hưu sớm sao?
Ngay khi hai tấm bảo thuẫn thần thông đang cãi nhau, cuộc chiến vây quét cây dây leo ma dị vực ở một bên khác cũng đã tuyên bố kết thúc.
Có là hùng sư mạnh khỏe đến đâu cũng không ngăn cản nổi vòng vây công của đám đại lão này. Dưới sự vây đánh cực kỳ tàn ác, nó đã có mấy lần muốn chạy trốn đều không thành công, cuối cùng dứt khoát bị đánh thành vô số mảnh vụn, trôi nổi bồng bềnh trên mặt biển.
Nguyên Thủy Thanh Long, Long Kình nhất tộc, và hạm đội thiết giáp của Vương thị trên quãng đường này đã quen với việc giải quyết hậu quả, thấy trận chiến đã kết thúc, không cần ai dặn dò đã tự giác bắt đầu công việc trục vớt giải quyết hậu quả. Mà một đám các đại lão đã hoạt động xong gân cốt, cũng lại chạy về khoang thuyền đánh mạt chược.
Phó bản tổng chỉ huy như Vương Thủ Triết cũng thực sự không có việc gì để làm, dứt khoát kéo Lung Yên lão tổ tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, thuận tiện kết nối sâu hơn một chút với Lục Vi tiểu học tỷ, xem nàng có thể nhớ lại một vài chuyện ở thời kỳ Thần Vũ Hoàng Triều hay không.
Nào có thể đoán được, Lục Vi tiểu học tỷ đã tìm lại được một phần ký ức, nhưng cũng hoàn toàn không khác gì so với lúc chưa tìm lại được ký ức.
Ma Thực Tôn Giả, nói trắng ra, chính là một dân kỹ thuật không để ý đến chuyện bên ngoài ở thời kỳ Thần Vũ Hoàng Triều, một lòng chỉ biết làm nghiên cứu. Ký ức Lục Vi nhớ lại ngoài trừ suy đoán thì chính là thí nghiệm, bằng không thì chính là chiến đấu với yêu ma vực ngoại.
Ký ức của dân kỹ thuật cho dù có chồng chất lên, chẳng qua cũng chỉ trở thành một dân kỹ thuật càng lợi hại hơn mà thôi.
Khác biệt duy nhất đại khái chính là, khi Lục Vi nói liên miên lải nhải với Vương thủ Triết về kỹ thuật sinh hóa, hắn miễn cưỡng còn có thể nghe hiểu được một chút, nhưng bây giờ đã hoàn toàn nghe không hiểu gì.
Thời gian từng giờ trôi qua.
Với việc trục vớt, xác của dây leo ma bị tàn phá đã tràn ngập khoang hạm đội.
Những vật liệu này đều đến từ dị thực cấp mười hai đỉnh tiêm, trong trường hợp bình thường cho dù là Đế Hưu tiền bối và Ngộ Đạo tiền bối có nhổ trọc cũng không lấy được nhiều như vậy, có thể giúp cho viện nghiên cứu của Vương thị lập được mấy hạng mục nghiên cứu, cũng được vui vẻ một thời gian.
Đây chính là lợi ích của việc mang theo quân đội đến đánh di tích, ngay cả thu thập chiến lợi phẩm cũng không cần tự mình động thủ.
“Thái gia gia.”
Vương An Tín phó đoàn trưởng của đoàn dân bình sau khi được thả ra từ trong Tàng Binh tháp, cũng đã gia nhập đội ngũ trục vớt.
Trên tay hắn ta cầm một đống lớn các loại tinh thạch, chạy tới hỏi Vương Thủ Triết: “Đây đều là tinh thạch ta đã tìm được từ những phần quan trọng của dây leo ma, ngài nghiên cứu một chút xem có tác dụng gì không? Còn có, đây là hạch tâm của dây leo ma, ngài nhìn thử xem nên xử lý như thế nào?”
Vương Thủ Triết trừng mắt liếc hắn một cái.
Không phải là ngươi đang có cố tình đến mỉa mai ta đấy chứ? Ta không phải nhân viên kỹ thuật, có thể nghiên cứu ra manh mối gì chứ?
“Hạch tâm của dây leo ma?”
Lục Vi tiểu học tỷ thì lại cảm thấy rất hứng thú, một tay cách không nắm lấy viên hạch tâm ma thực chỉ lớn cỡ nắm tay, có hình bầu dục, ánh mắt hưng phấn không thôi: “Ta còn tưởng rằng thí nghiệm dây leo ma có thể thôn phệ đã hoàn toàn phá sản, không ngờ lại còn để lại hạt giống. Quá tốt rồi, ta có thể thí nghiệm lại một lần nữa.