“Ầm!”
Xích Ngục Ma Hoàng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, một chưởng đánh bay tên hỗn trướng này ra khỏi Hạo Thiên điện.
“Rầm!”
Một tiếng vang trầm, tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh bị khảm gắn chặt vào trên một bức tường đá trong viện.
Bức tường đá này toàn bộ đen nhánh giống như một bức bình phong đứng sừng sững trong viện, bên trên dày đặc chi chít những cái hố hình người cổ quái hiếm lạ. Rất rõ ràng, tam hoàng tử chắc chắn không phải là người đầu tiên bị đánh bay ra đây, cũng chắc chắn sẽ không phải là người duy nhất.
Nội thị trong sân hiển nhiên từ lâu đã không còn hiếm lạ với cảnh này, liếc nhìn một cái rồi lại tiếp tục đi làm chuyện của chính mình.
Duy chỉ có hai tiểu tổng quản dẫn đầu là tiến lên đi tới, cần thận từng chút kéo móc tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh ra khỏi bức tường đá.
“Tam điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?” Hai nội thị tổng quản hỏi thăm một cách quan tâm.
“Ta không sao, ngươi bận việc đi~”
tam hoàng tử xua tay với vẻ không để ý.
Lão tổ tông hạ thủ có chừng mực, vừa nãy tuy rằng đau nhưng hắn ta lại không bị thương gì. Có điều, như vậy cũng chứng tỏ lão tổ tông đã thật sự nổi giận.
Ngay lập tức, hắn ta xông vào trong điện hét lên: “Lão tổ tông, nếu ngài đã không muốn nhìn thấy ta, vậy ta sẽ không ở lại làm chướng mắt ngài nữa. Ta cút đi đây~”
Dứt lời, hắn ta vỗ vỗ áo bào xốc xếch chuẩn bị “cút”.
Thế nhưng, còn chưa đợi hắn ta “cút” khỏi viện tử, trong Hạo Thiên điện đã truyền ra tiếng rống giận của Xích Ngục Ma Hoàng: “Cút cái gì mà cút? Quay lại cho ta.”
Tiếng nói vừa cất lên, một gợn sóng không gian xuất hiện sau lưng tam hoàng tử.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn mạnh mẽ vươn ra từ bên trong, nắm lấy cổ áo sau lưng hắn ta rồi xách thẳng người vào trong điện.
Nhìn thấy gương mặt vẫn còn đang giận dữ của Xích Ngục Ma Hoàng, tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Lão tổ tông, ngài đánh bay ta ra chẳng phải là muốn bảo ta cút đi sao? Còn bắt ta về làm gì?”
“Bớt nói nhảm.”
Gân xanh trên trán Xích Ngục Ma Hoàng nổi dựng lên, ngọn lửa vất vả lắm mới dập tắt được suýt chút lại bị hắn ta châm ngòi.
Chẳng dễ dàng gì mới kiềm chế được cảm xúc, ông ta hừ lạnh một tiếng nói: “Sử dụng 【Xích Hồng Tiên Liên】, kế thừa 【Hồng Liên Chân Ma Kinh】, có nghĩa là tương lai phải kế thừa ngôi vị của Ma Hoàng. Ngươi nói thì rất dễ dàng, nhưng ngươi dựa vào đâu mà bảo bổn hoàng tin tưởng ngươi có thể đảm đương được ngôi vị Ma Hoàng?”
Tam hoàng tử bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Làm Ma Hoàng thì có gì khó đâu? Chẳng phải chỉ là chút chuyện kia thôi sao?”
“Ha hả~” Xích Ngục Ma Hoàng bị hắn ta chọc cho tức cười: “Không khó phải không? Được.”
Ông ta tiện tay rút ra hai quyển từ đống tấu chương bên cạnh rồi nói: “Đây là tấu chương do đại đế U quốc và đại đế Tề quốc đưa lên. Giữa hai nước vì vấn đề xích mích về 【Hoa Dung đảo】nên đã xảy ra va chạm, tìm ta hòa giải. Chẳng phải ngươi rất có năng lực sao? Giải quyết chuyện này rõ ràng cho bổn hoàng trước đi.”
Trước mắt tam hoàng tử sáng lên: “Ta xử lý tốt chuyện này xong, ngài sẽ giao 【Xích Hồng Tiên Liên】cho ta?”
“Ngươi mơ đẹp thật.” Xích Ngục Ma Hoàng tức đến mức ném thẳng hai quyển tấu chương vào người hắn ta: “Muốn làm Ma Hoàng nào có đơn giản như thế? Muốn có Xích Hồng Tiên Liên thì thành thật chăm chỉ làm việc cho bổn hoàng, để cho người khác nhìn thấy được bản lĩnh của ngươi. Cầm lấy tấu chương, mau cút đi cho ta!”
Còn để cho hắn ta tiếp tục ở lại đây nữa, chính ông ta chẳng phải sẽ bị hắn ta chọc tức đến mức sống bớt đi vài năm sao!
“Ài~! Lão tổ tông ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ giúp ngài giải quyết chuyện này thật ổn thỏa." Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh ngầm hiểu trong lòng, sau đó vui vẻ cất tấu chương rồi nhanh chóng lăn đi.
Hắn ta biết, lão tổ tông Ma Hoàng như vậy là đã đồng ý suy xét, chỉ là cụ thể có lấy được hay không còn phải nhìn xem biểu hiện tiếp theo của hắn ta.
Như vậy đã tốt hơn rất nhiều so với dự tính của hắn ta rồi.
Vốn dĩ hắn ta còn cho rằng ít nhất còn phải mặt dày cọ thêm mấy lần, bị đánh bay mấy lần nữa thì lão gia hỏa này mới chịu nhả ra~
tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh cầm theo nhiệm vụ, vui vẻ rạo rực trở về biệt viện ở Ma Đô của chính mình, tìm Trác lão nghiên cứu làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, sau khi biết được nội dung cụ thể của nhiệm vụ, trên mặt Trác lão lại bày ra vẻ u sầu: “Điện hạ à, chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó.”
“Nhìn về ngoài thì vấn đề này là tranh chấp quyền sở hữu của Hoa Dung đảo, nhưng thực tế là tranh chấp lợi ích của U quốc với Tề quốc. Ngài đừng quên, mẫu thân của ngài 【Giải Ưu công chúa】 chính là xuất thân từ hoàng thất 【Hồ Ly thị】 của U quốc. Mà【Bế Nguyệt công chúa】xuất thân từ Lệnh Cô thị của Tề quốc, hiện giờ chính là hoàng tử phi của Đại hoàng tử. Chuyện này nếu như không xử lý tốt thì rất dễ dẫn đến nhiều tranh chấp không đáng có.”