Hắn đã rất lâu không rời nhà bôn ba trong thời gian dài như vậy, đúng thật là không thích nghi lắm. Đặc biệt là với nương tử Liễu Nhược lam, từ khi thành thân tới nay, hai người chưa từng rời xa lâu như vậy.
Thế nhưng, đợi hắn về tiểu viện nhà mình mới được thị nữ thông báo, nương tử Liễu Nhược lam đã đến Lưu Tiên Cốc trước một bước rồi.
Vương Thủ Triết: "..."
Được thôi~
Xem ra, nương tử đã không thể đợi được muốn đánh bài, đại sát tứ phương với đám bạn bài kia rồi.
Hiếm khi có thể có thời gian rảnh rỗi, Vương Thủ Triết dứt khoát cũng không đi tìm người, trực tiếp nằm trên ghế đóng tổ, uống linh trà và trò chuyện với Vương Tông Đằng: "Đằng nhi à, bài vở hôm qua đã làm tới đâu rồi?"
Bài vở?
Vương Tông Đằng quấn cánh tay của Vương Thủ Triết, dây mây xoắn tới xoắn lui, không biết làm sao: "Ê a ê a!"
"Lại đi chơi với Tông Côn?" Sắc mặt Vương Thủ Triết hơi không tốt: "Tiểu tử đó từ nhỏ đã không chăm chỉ học hành, cả ngày chỉ biết chơi với các tiểu tỷ tỷ Long Kình, ta thấy hắn dứt khoát đổi tên thành 【 Vương Bảo Ngọc 】 được rồi! Bây giờ tâm trí của ngươi còn chưa trưởng thành, bình thường tránh xa hắn một chút, đừng bị hắn dạy hỏng."
"Ê a ê."
Vương Tông Đằng ngoan ngoãn gật đầu, lại ê a ê a cọ Vương Thủ Triết.
"Lại đói rồi?"
Trong lòng Vương Thủ Triết nhảy dựng lên.
Vương Tông Đằng này đúng là đại gia ngốn linh thạch! Khoảng thời gian này, linh thạt mà nó nuốt đã đạt tới số lượng kinh người.
Có điều, không thể để hài tử đói được đúng chứ?
Hắn chỉ đành móc ra một đống linh thạch hạ phẩm, bắt đầu đút.
"Ê a?"
Ngoài dự liệu, Vương Tông Đằng rất ghét bỏ đẩy linh thạch sang một bên, dáng vẻ kia như đang nói toàn là linh thạch hạ phẩm, ăn kiểu gì?
"Cái miệng này của ngươi càng ngày càng kén chọn." Vương Thủ Triết giật giật khóe miệng, lấy ra một viên linh thạch trung phẩm.
"Ê a!"
Vương Tông Đằng dựng ba nhánh lên.
Linh trí của tiểu tử này ngày càng cao, cư nhiên còn biết cò kè với hắn.
Vương Thủ Triết dở khóc dở cười, lại cho nó thêm một viên linh thạch trung phẩm.
Lúc này nó mới cuộn dây leo lại, trườn lên đống linh thạch kia, bắt đầu điên cuồng hút như bão quét.
Chẳng mấy chốc, năng lượng trong linh thạch đã bị nuốt chửng hết, "răng rắc" vỡ xuống, đều biến thành vụn bã màu trắng.
Thấy cách ăn này của nó, Vương Thủ Triết lập tức cảm thấy áp lực to như núi.
Tiểu tử này cũng quá háu ăn, lúc mày mới mấy giai đã ăn như vậy, đợi khi nó thăng giai, lượng ăn nhiều hơn, lẽ nào thật sự phải nuôi thả giống như Tông Côn, ném Tông Đằng ra tự kiếm ăn?
Vào lúc Vương Thủ Triết có hơi đau đầu, một nữ tử xinh đẹp mặc áo khoác trắng đi vào viện.
Nữ tử này để tóc dài ngang vai, sống mũi mắc gọng kính một mắt, trông cực kỳ lão luyện, chính là nhị nữ nhi Vương Ly Nguyệt của hắn.
Vương Ly Nguyệt đẩy gọng kính, trực tiếp đi thẳng vấn đề nói: "Phụ thân, nghe nói người đã mang về một số nhựa linh thụ?"
Vương Tông Đằng hơi sợ, "vèo" một cái co rút về phía sau Vương Thủ Triết, chỉ lén lút ló ra nửa cọng dây mây, hiếu kỳ cảm nhận khí tức của Vương Ly Nguyệt.
"Ngươi cũng nhạy bén tin tức đó." Vương Thủ Triết xua tay, bảo nàng ngồi xuống uống trà: "Không vội nói chuyện này, nói ta biết gần đây có xem mắt được nam hài tử nào không."
Từ nhỏ tới lớn, mấy nữ nhi đều được Vương Thủ Triết nâng trong lòng bàn tay, dốc lòng bảo vệ trưởng thành. Các nàng cũng rất có tiền đồ, ai nấy đều vô cùng ưu tú.
Chỉ là quá ưu tú cũng phiền toái.
Hai nhi tử ruột đã sớm con đàn cháu đống, nhưng ba nữ nhi bảo bối ruột lại vẫn còn độc thân, tới bây giờ hắn vẫn chưa có một đứa cháu ngoại nào!
Đặc biệt là nhị nữ nhi Vương Ly Nguyệt này, từ nhỏ thành tích cực kỳ ưu tú, lại bị ảnh hưởng của Vương Thủ Triết cực kỳ coi trọng nghiên cứu khoa học, sau khi tốt nghiệp đã quyết định bước vào con đường nghiên cứu khoa học này.
Mà thành quả nghiên cứu khoa học của nàng ngày càng nhiều, danh vọng ngày càng cao, người theo đuổi nàng lại ngày càng ít đi, nàng cũng ngày càng hờ hững với chuyện tình cảm.
Hết cách, nàng đứng quá cao, thế nên phần lớn thiếu niên bây giờ đều nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái và ngưỡng vọng, chính là không có tình cảm nam nữ.
Điều này khiến Vương Thủ Triết rất đau đầu.
"Lẽ nào phụ thân muốn bế cháu ngoại rồi?" Vương Ly Nguyệt thoáng suy tư rồi nói: "Cũng không phải không được. lần trước ta đã nói chuyện với Lục Vi a di, a di nói có một loại kỹ thuật có thể thử ngoài cơ thể..."
"Câm miệng!" Trong lòng Vương Thủ Triết chộn rộn, vội vàng quát dừng, trừng mắt nói: "Sau này không được nghiên cứu loại kỹ thuật kia với nàng ta nữa!"
"Phụ thân, ta cảm thấy đây là một phương hướng kỹ thuật rất tốt, đáng để đào sâu." Vương Ly Nguyệt tỏ ra nghiêm túc, lý lẽ tranh luận: "Nếu nghiên cứu thành công, có thể giảm đi rất nhiều hao tổn vô nghĩa, không cần lãng phí thời gian, nữ tử không cần lo lắng sẽ sản sinh cảm xúc tiêu cực khi bị ảnh hưởng bởi các loại yếu tố kích thích ở thời kỳ mang thai, tương tự cũng có thể tiết kiệm..."