Xích Ngục ma hoàng quyết đoán từ chối.
Tiểu tử kia khẳng định là không hoàn thành được nhiệm vụ, tìm hắn ta khóc lóc kể lể.
Nhưng mà, nội thị ngoài cửa lại không rời đi như hắn ta dự liệu, mà tiếp tục nói: "Bệ hạ, Tam điện hạ nói nhiệm vụ ngài giao phó cho hắn ta đã hoàn thành. Đặc biệt đến phục mệnh."
Cái gì? Nhanh như vậy sao?
Ma hoàng ngạc nhiên, lúc này ngồi thẳng người: "Cho hắn ta tiến vào. "
Đồng thời, trong lòng hắn ta lại nhịn không được lẩm bẩm.
Tiểu tử này không phải là muốn vì gặp mình, cố ý nói dối lừa gạt hắn ta chứ? Loại chuyện này trước kia tiểu tử này cũng không phải chưa từng làm qua.
"Lão tổ."
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh cũng dưới sự dẫn dắt của nội thị tiến vào nội điện, nghiêm trang hành lễ với Xích Ngục ma hoàng.
"Lão tổ, ngài đây là đang uống tiên trà mà ta tặng?" Ngửi được hương trà trong không khí, ánh mắt của hắn ta nhất thời sáng lên, tròng mắt nhìn chằm chằm vào chén trà trên bàn thấp, ừng ực nuốt một ngụm nước miếng: "Uống ngon không?"
"Tiên trà" chỉ là một cách xưng hô, giống như gọi người ta là "mỹ nữ": "soái ca". Hạ phẩm thế gia gặp phải một ít linh trà thượng hảo, đều sẽ gọi là tiên trà.
Nhưng mà đến cấp bậc ma hoàng tiên hoàng này, cũng chỉ có "trà đạo", mới có thể xưng hô một tiếng "tiên trà". Nhưng mà "tiên trà" thật sự cũng phải chờ Vương Ly Tiên thăng cấp thập tam giai mới xuất hiện.
Xích Ngục ma hoàng ghét bỏ rời xa chén trà một chút: "Tiên trà ngươi đưa cho bổn hoàng, ngươi cứ như là chưa từng uống vậy, tham thành như vậy?"
Trong lòng hắn ta cũng buồn bực không thôi, không rõ vì sao mỗi lần mình có chút thứ tốt gì, tiểu tử này đều có thể ngửi mùi chạy tới chứ?
Phải biết rằng, vì có thể độc hưởng tiên trà, hắn ta thậm chí còn cố ý tìm một cái cớ phái họ Sư ra ngoài, cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vậy mà có thể đúng lúc chạy đến.
"Lão tổ, làm người phải nói đạo lý." Biểu cảm của Tam hoàng tử ủy khuất: "Nếu Băng nữ thần đã phân ta một chút như vậy, ta đương nhiên là phải lấy ra hiếu kính ngài. Bản thân ta còn chưa từng nếm qua mùi vị ~"
"Ta tin ngươi mới có quỷ." Vẻ mặt của Xích Ngục ma hoàng không tin: "Ngươi lần nào không phải là nói như vậy? Nhưng kết quả thì sao chứ? Ngươi lần nào không phải để lại phần lớn trong tay mình, chỉ cho bổn hoàng một nửa chút như vậy sao."
"Nhưng mà lần này thì khác~" Tam hoàng tử ngôn từ chấn động: "Đây chính là tiên trà, rất hiếm, trong tay nàng ta cũng chỉ có một lượng như vậy. Nếu không phải nể mặt ta dẫn nàng ta cùng nhau thăm dò di tích, nàng ta sợ là ngay cả một chút như vậy cũng chưa chắc nỡ cho ta."
Vẻ mặt của Xích Ngục ma hoàng hồ nghi: "Thật sao? "
"Tất nhiên là thật. Còn thật hơn so với vàng nữa! "Tam hoàng tử đánh cược thề, lập tức nhìn chằm chằm chén trà trước mặt Xích Ngục ma hoàng, vẻ mặt thèm nhỏ giọt: "Tốt xấu gì cũng là ta lấy tới, ngài liền phân ta một chút~"
"...... Được rồi, chỉ có nửa chén, nhiều hơn thì không có."
Xích Ngục ma hoàng do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn là cố nén đau lòng rót cho hắn ta nửa chén tiên trà.
Mặc dù thằng nhóc này luôn miệng đầy vô nghĩa, không thể tin được, nhưng hắn ta có một điểm không sai. Tiên trà đúng là thứ đồ hiếm lạ, trong tay hắn ta để lại một ít, sợ là cũng không có bao nhiêu, bản thân cũng chưa chắc nỡ uống.
Thôi thôi ~ dù sao cũng là hài tử nhà mình, đã như vậy thì cứ cho hắn ta một chút đi ~
"Lão tổ, ta biết ngài là thương ta nhất." Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh cực kỳ mừng rỡ, lúc này cầm tiên trà lên vui vẻ uống, khen ngợi cứ như không cần tiền cứ liên tục tuông ra ngoài.
"Được rồi, ngươi cũng đừng nói lời sáo rỗng với bổn hoàng." Xích Ngục ma hoàng không nói gì khoát tay áo: "Nói đi, chuyện【Hoa Dung đảo】ngươi giải quyết như thế nào rồi. Nếu để cho bổn hoàng phát hiện ra ngươi lừa gạt, thì đừng trách bổn hoàng phạt ngươi."
Tam hoàng tử gật gật đầu, vừa uống trà vừa nói: "Thật ra thì chuyện Hoa Dung đảo cũng không khó giải quyết."
Không khó giải quyết?
Xích Ngục ma hoàng liếc mắt qua.
Vì hòn đảo này, U quốc và Tề quốc đều náo loạn mấy ngàn năm, làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy?
"Sau khi trở về ta cân nhắc một chút, phát hiện Hoa Dung đảo sở dĩ dẫn đến tranh chấp, thật ra không có quan hệ gì đến tài sản trên đảo, chủ yếu là bởi vì vị trí địa lý." Tam hoàng tử phân tích: "Hòn đảo kia trùng hợp ở nơi giao nhau giữa lãnh hải hai nước, còn là đầu mối trên biển, tàu buôn qua lại tiến hành thương mại trên biển phải đi qua Hoa Dung đảo, hàng năm chỉ thu thuế qua đường cũng là một khoản tiền lớn."
"Hơn nữa, vị trí địa lý đặc biệt của đảo cũng làm cho nó trở thành công cụ của hai bên quản lý. Quốc gia nào có Hoa Dung đảo thì chính là chiếm ưu thế trên biển."