Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2533 - Chương 2533 - Căn Cơ Cường Đại Của Vương Thị (3)

Chương 2533 - Căn Cơ Cường Đại Của Vương Thị (3)
Chương 2533 - Căn Cơ Cường Đại Của Vương Thị (3)

Nha đầu Hoa Thụy này thật ra chỉ số thông minh rất cao, học cái gì cũng rất nhanh, chỉ là bản thân nàng ta không thích học mà thôi. Để cho nàng ta đi dạy Tông Đằng lão tổ, đúng lúc có thể cho nàng ta một lý do để học tập thật tốt.

Trong lúc một đám người đang nói chuyện, Nguyên Thủy Lão Quy đã chở bọn họ trở về chủ trạch.

Vương Phú Quý cũng theo lệ thường lấy ra một ít linh nhục cao giai ném cho Lão Quy ăn, cũng cảm tạ Lão Quy gia gia.

Mọi người vừa mới đáp xuống đất, đa thấy một con hổ mập mạp có cánh nếm bụng to nghênh đón, vui vẻ vây quanh đại gia hoat thành vòng tròn.

Con hổ béo này, chính là tiểu hổ Hoa Hoa mà Vương Ly Từ mang về từ sau núi lúc trước.

Nhiều năm trôi qua, năm đó tiểu hổ Hoa Hoa chỉ lớn như mèo con, bây đã lớn thành một con hổ to lớn bả vai đã cao gần như người trưởng thành, trên lưng cũng mọc ra đôi vũ dực màu vàng mang tính biểu tượng kia.

Nếu không phải đôi cánh này, chỉ nhìn bộ dáng ngây ngô ngây thơ của Hoa Hoa, sợ là hơn phân nửa người của Vương thị sẽ phải quên mất, chủng tộc của hoa hoa là【Kim Sí Thôn Nhật Hổ】,sức chiến đấu thật ra tương đối hung tàn.

"Hoa Hoa, hôm nay chúng ta không rảnh chơi với ngươi." Vương Phú Quý trấn an hổ béo nói: "Vừa nảy Tứ Thập Thất thúc vừa truyền tin tức cho ta, bảo ta nhanh chóng đến phòng nghiên cứu một chuyến."

"Gào gào gào~" Trên mặt hổ Hoa Hoa tràn đầy vẻ thất vọng.

Mỗi ngày chơi với hài tử trong gia tộc, chính nhiệm vụ tồn tại của nó.

"Hoa Hoa hẳn là quá tịch mịch rồi đi." Hoa Thụy công chúa kiễng chân, xoa xoa cái đầu rũ xuống của ta: "Chờ ta lớn lên, ta sẽ giúp ngươi đi bắt lão bà về nhà."

"Gào gào gào~" Hoa Hoa vui vẻ gầm gừ.

Vẫn là tiểu công chúa đối với nó tốt nhất, đau lòng nó nhất, bắt lão bà... Khoan đã, cái này nghe có vẻ quen quen.

Nó nhớ rõ Ly Từ đại tiểu thư đã từng nói... Anh Tuyền tiểu thư từng nói... An Nghiệp thiếu gia... Được rồi, nó nhớ rồi, hình như có rất nhiều thiếu gia tiểu thư đều nói cái này.

Năm này qua năm khác, một đời lại một đời, những lời tương tự nó đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng nó bây giờ cũng đã là Kim Sí Thôn Nhật Hổ lục giai, rốt cuộc lúc nào mới có thể cưới được lão bà chứ?

Quên đi ~ trước tiên không cần những thứ này, các thiếu gia tiểu thư khẳng định đang giúp nó nghĩ biện pháp. Nhất là Ly Từ đại tiểu thư, đây chính là chủ nợ lớn của nó, khẳng định sẽ không quên nó.

"Gầm gào gào (ta đưa các ngươi đến viện nghiên cứu)~~"

Hoa Hoa liều hạ thân thể xuống, nằm sấp trước mặt mấy người, ý bảo bọn họ đi lên.

Từ sau khi lên ngũ giai, trên lưng của nó từ từ mọc ra một đôi cánh, có được năng lực phi hành.

Bây giờ đến lục giai, hình thể của nó càng thêm to lớn, cánh cũng càng thêm lớn, năng lực phi hành đương nhiên cũng càng thêm cường đại, cho dù có một thân mập mạp, chở mấy tiểu oa nhi cũng là chuyện dễ dàng. 、

Dù sao, cân nặng của mấy hài tử này cộng lại, cũng không bằng số lẽ cân nặng của nó.

Một đám thiếu gia tiểu thư lập tức lưu loát bò lên lưng Hoa Hoa.

Thấy bọn họ đều đã ngồi vững rồi, Hoa Hoa liền đứng thẳng dậy, đạp hổ bộ trợ giúp chạy lên.

"Gào ~"

Trong một tiếng hổ gào thét thật lớn, Hoa Hoa mập mạp vỗ mạnh cánh, dùng một loại tốc độ hoàn toàn không tương xứng với hình thể mập mạp của nó bay vọt lên trời, thẳng vào mây trời.

Không bao lâu sau, nó chở một đám tiểu tử bay đến viện nghiên cứu.

Dưới sự dẫn dắt của Phú Quý, một đám hài tử trèo xuống từ trên lưng hổ, ôm tâm tình hành hương vào viện nghiên cứu tham quan.

Người ta nói chỉ có sinh viên tốt nghiệp cao cấp ưu tú nhất mới có thể đủ điều kiện vào viện nghiên cứu.

Đối với loại tồn tại như ở lớp khai sáng đều là cặn bã như bọn họ mà nói, nơi này không thể nghi ngờ là Thần Quốc tụ tập thiên tài IQ cao trong truyền thuyết.

Nhất là Vương Tông Đằng, trong lòng lại mang khát vọng vô hạn.

Hùng lão sư từng khen Vương Bảo Phúc, nói tương lai sau khi tốt nghiệp đại học, nói không chừng có cơ hội vào viện nghiên cứu học tập.

Người nơi này nhất định đều rất thông minh, làm đề thi nhanh, không cần nói chuyện cũng là có thể hiểu được ý của người khác. Người ở đây, cũng phải rất hài hòa và hoàn hảo.

Mang theo kỳ vọng tốt đẹp, những hài tử tò mò lại trịnh trọng quan sát tất cả mọi thứ trong viện.

Ở đây không có gì khiến bọn họ thất vọng.

Những người lớn tới lui trong viện nghiên cứu đều mặc đồng phục nghiên cứu thống nhất màu trắng, nhìn thấy bọn họ còn có thể cố ý tới chào hỏi, thoạt nhìn vừa nhã nhặn vừa lễ phép, lúc nói chuyện phiếm với nhau vừa mở miệng chính là một chuỗi danh từ học thuật, vừa nhìn đã cực kỳ có học thức.

Đột nhiên.

"Rầm!"

Một tiếng vỗ bàn kịch liệt vang lên.

Bình Luận (0)
Comment