Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2571 - Chương 2571 - Tiên Tôn Pk Ma Thần (6)

Chương 2571 - Tiên Tôn PK Ma Thần (6)
Chương 2571 - Tiên Tôn PK Ma Thần (6)

Kết quả lúc này, Hắc Dực ma vương lại chơi một phen thao tác giả vờ.

Hắn ra huy động đội quân Cự Lực ma vương cùng hắn ta mạnh mẽ phá vòng vây, kết quả hai bên đang kịch chiến say xưa, Hắc Dực ma vương vậy mà lại suất lĩnh một nhóm thân tín nhỏ, trực tiếp vứt bỏ đại quân âm thầm chạy trốn.

Trên chiến trường, có thể hạn chế đại bộ đội rút lui, lại rất khó phòng ngừa được ma vương cùng một số vài lãnh chúa cấp bậc Lăng Hư cảnh chạy trốn.

Dù sao, đến cấp bậc ma vương là có thể xé rách không gian, nếu thật sự muốn một lòng chạy trốn, cùng cảnh giới cũng rất khó ngăn cản.

Hắc Dực ma vương vừa chạy trốn, sĩ khí ma quân dưới trướng bị vứt bỏ đương nhiên hoàn toàn sụp đổ, tán loạn, chạy trốn, đầu hàng vô số kể. Mà Cự Lực ma vương đáng thương, bởi vì tính cách nóng nảy không chịu đầu hàng, cuối cùng bị tổng chỉ huy tiên tam phòng khu Tinh Huy chân quân tự tay giết chết.

Sau đó, đại quân một đường tiến lên, rất nhanh đã khống chế lâu đài Tham Thực ma vương, Hắc Dực ma vương, Cự Lực ma vương toàn bộ trong tay.

Đến lúc này, trận này đại thắng!

...

Theo tin tức đại thắng truyền ra trong khu phòng thủ, toàn bộ tiên tam hào phòng khu đều sôi trào.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong phòng khu đều tinh khí tràn đầy, vẻ vui sướng trên mặt cũng không che dấu được, không ít sĩ tốt càng là sĩ khí bạo liệt đến gào khóc nói muốn đánh hạ Âm Xá Ma Thần điện, cứ như đại quân nhân tộc đã thật sự vô địch.

Đương nhiên, trong số những người này không bao gồm Triệu Đình Kiên - Triệu lão nguyên soái trong phòng khu Đông tuyến.

Triệu lão nguyên soái tuổi đã không còn ít, đầu tóc và râu cũng đã bạc, tinh thần lại cực kỳ khỏe mạnh, từ trước đến nay là Định Hải thần châm ở tiên tam hào phòng khu Đông tuyến, hơn nữa ông ta còn có danh tiếng tốt đẹp "chưa bao giờ chịu thiệt".

Nhưng lúc này đây, ông ta lại chịu thiệt thòi.

Ông ta bị Tuy Vân "lừa gạt", đi tấn công "phòng thủ trống rỗng" ba lâu đài Hồng Thạch ma vương, kết quả ông ta mới đánh một nửa, còn chưa đủ thoải mái, đã thiếu chút nữa bị đại quân ma tộc trở về chặn lại.

Cũng may ông ta phát hiện sớm, kịp thời rút về đại quân, lúc này mới không bị hai đầu giáp công. Nhưng cho dù như vậy, trên đường rút lui, đại quân của ông ta cũng bị đánh tơi bời đến chật vật, khiến cho Triệu Đình Kiên mất hết thể diện.

Lúc này đây.

Căn cứ tiên tam hào trấn thủ, một góc bên ngoài phó tổng chỉ huy.

Với tư cách là tổng chỉ huy phòng thủ Đông tuyến, khuôn mặt già nua của Triệu Đình Kiên đầy máu me đứng ở cửa, toàn thân đều chật vật không chịu nổi, vừa thối vừa chua.

Đã đến mức này, ông ta còn đặc biệt rải bụi lên tóc bạc, vừa rải vừa hỏi thân vệ bên người: "Khương Thanh Văn, hình tượng này của bổn nguyên soái có được không? Có đủ thảm không, có đủ chật vật không?"

Thân vệ tên "Khương Thanh Văn", chính là một soái ca trẻ tuổi anh tuấn, mặc dù mặc một thân quân trang, nhưng vẫn mang theo vài phần thư sinh, thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, là một loại khí chất hoàn toàn khác so với Triệu Đình Kiên

"Nguyên soái!" Khương Thanh Văn đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ giống như muốn tìm một khe hở để chui vào: "Chúng ta lúc này ngoại trừ chật vật một chút, thật ra cũng không có chịu thiệt thòi gì. Lại nói tiếp, chúng ta còn kiếm được một khoảng từ lâu đài Hồng Thạch ma vương."

"Phi, ngươi thì biết cái gì chứ?" Khuôn mặt của Triệu Đình Kiên trợn mắt nói: "Chúng ta sở dĩ không có tổn thất lớn, đó là bởi vì lão Triệu ta to gan cẩn thận, phát hiện từ sớm. Nếu như chúng ta đi trễ một bước, hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi."

"Nha đầu Tuy Vân kia ỷ vào mình là trưởng công chúa, được Tiên Hoàng sủng ái, ngày thường diễu võ dương oai, bình thường còn làm khó dễ với t, ngay cả loại chuyện lớn này cũng dám lừa gạt ta. Hôm nay, lão Triệu ta nhất định phải tìm nàng ta đòi giải thích, không bồi thường tiền, ta sẽ không hài lòng, ta sẽ kiện nàng ta lên đến Tiên Hoàng."

"Cái này, đòi giải thích thì đòi giải thích đi, ta cũng ủng hộ." Khương Thanh Văn dù sao da mặt cũng mỏng, cảm thấy mất mặt: "Nhưng ngài cũng không cần hình tượng sao? Ngài đây có phải là định chơi xấu khóc lóc ăn vạ sao?"

"Cái gì gọi là "chơi xấu khóc lóc ăn vạ" chứ?" Triệu Đình Kiên trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Bổn nguyên soái này gọi là "hài tử biết náo loạn có sữa uống"! Tuy Vân là ai chứ? Đó là một đứa nghèo nàn cổ hủ lạc hậu chày cối vắt ra nước. Ta không cho nàng ta chút áp lực, nàng ta lại coi ta là bùn nhão dễ bắt nạt. Hơn nữa, ta náo loạn một chút, lăn lộn thêm chút tài nguyên, còn không phải là vì đám tiểu thố tử các ngươi sao? Cho các ngươi thêm vốn liếng bảo vệ tính mạng."

"Đồ cẩu nhà ngươi, đừng nhìn nha đầu Tuy Vân người ta bộ dạng xinh đẹp, liền nghĩ đến lợi ích của người ngoài mà không nhớ đến người nhà. Người bên ngoài sợ nàng ta là trưởng công chúa, lão Triệu ta mới không quan tâm ~"

Bình Luận (0)
Comment