"Chứng cứ? Cái này muốn chứng cứ gì?!" Cảm xúc của khí linh Ái Phán phút chốc trở nên kích động: "Mặc dù hình dạng của ngươi đã thay đổi, còn giống như trở nên càng đẹp mắt hơn một chút, nhưng ngươi là thần tượng của ta ~ tần sóng thần niệm của ngươi, khí tức linh hồn của ngươi, còn có khí chất độc nhất vô nhị kia của ngươi..."
"Đừng nói ngươi chỉ là đổi cái vỏ bọc, cho dù ngươi có hóa thành tro, linh hồn vỡ vụn thành vô số mảnh, ta cũng đều có thể từ bên trong tần sóng linh hồn tiêu tán mà nhận ra ngươi! Phán Phán, Phán Phán của ta, ngươi làm sao lại... Hu hu hu ~ "
Nói mãi nói mãi, nàng ta lại thương tâm bắt đầu khóc lóc.
" y ây ây ~ ngươi đừng khóc mà ~" Hoa Thụy công chúa thấy nàng ta như thế này, trong lúc nhất thời cũng là có chút không biết phải làm sao, vội vàng an ủi: "Ta cảm thấy ta hiện tại rất tốt, nhất là gần đây đều không cần làm bài tập, rất thoải mái."
"Cái gì? Điệp Nhi, trong khoảng thời gian này ngươi vậy mà không làm bài tập?" Nghe xong lời này, người khác còn chưa kịp phản ứng, mặt Vương Ninh Nghiêu đã đen rồi.
Hắn lúc này liền quặm mặt lại đi ra, vừa đi, còn vừa không quên oán trách thê tử: "Nương tử, ngươi quản hài tử thế nào thế? Quá hoang đường."
Thê tử của hắn chính là Triệu Tĩnh Ngọc một trong hai tỷ muội của song bào thai Triệu thị.
Nghe vậy, Triệu Tĩnh Ngọc cũng không cam lòng yếu thế, lúc này liền giận ngược trở về: "Phu quân, hài tử cũng là con của ngươi, dựa vào cái gì chính bản thân ngươi không quản được, thì lại đẩy đến trên đầu ta?"
"Được, vậy ta quản, ngươi đừng có đau lòng." Vương Ninh Nghiêu nói xong liền vén tay áo lên, đi về phía Hoa Thụy.
Hỏng bét, nàng ta hí hửng đắc ý vậy mà lại nói lộ ra miệng, còn khiến cha nương lại vì nàng ta mà cãi nhau. Lần này xong đời rồi ~
Hoa Thụy bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xoay người chen vào trong đám người, vắt chân lên cổ muốn chạy.
Đáng tiếc, tu vi của nàng ta bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí cảnh tầng chín, cho dù nàng ta là tuyệt thế thiên kiêu, thì thực lực so với Vương Ninh Nghiêu đã là Thiên Nhân cảnh cũng vẫn kém xa như cũ.
Còn chưa chạy được hai bước, Vương Ninh Nghiêu bèn đã lắc mình một cái, túm chặt cổ áo sau của nàng ta mà xách nàng ta lên, mang theo nàng ta đi tới sau một chỗ sườn núi nhỏ.
Ngay sau đó, tiếng đánh "bốp bốp ba ba" liền truyền tới từ sau sườn núi nhỏ.
Sắc mặt Triệu Tĩnh Ngọc thay đổi, lập tức đi sát theo. Phút chốc, sau sườn núi nhỏ liền truyền đến âm thanh nàng ta và Vương Ninh Nghiêu cãi nhau, cùng tiếng kêu khóc thảm thiết của Hoa Thụy công chúa sau khi bị đánh.
Đế Tử An vừa nhìn, cũng có chút ngồi không yên, vội vàng gọi: "Vương Thủ Triết, ngươi cũng không quản thằng ranh Ninh Nghiêu kia đi. Ngộ nhỡ đánh hỏng Hoa Thụy thì làm sao bây giờ?"
Mặc dù Vương Ninh Nghiêu là ngoại tôn của Đế Tử An, nhưng Đế Tử An càng thương Hoa Thụy hơn.
"Khụ khụ ~ nhà bọn ta đều là một đời quản một đời, trừ phi phụ mẫu không có mặt ở đây, nếu không bình thường không để người khác quản." Vương Thủ Triết nói xong liếc nhìn trưởng tử Vương Tông An.
Vương Tông An ngầm hiểu trong lòng, quay đầu uy nghiêm nhìn về phía Vương Thất Chiêu.
"Khụ khụ!" Vương Thất Chiêu thì làm bộ ho khan hai tiếng, ý tứ sâu xa nói với Vương An Nghiệp: "An Nghiệp à, bảo nhi tử của ngươi phiên phiến thôi. Hoa Thụy còn nhỏ, về nhà có thể từ từ dạy."
"Vâng, phụ thân."
Vương An Nghiệp thật thà hành lễ một cái, sau đó bèn chạy tới sau sườn núi nhỏ bắt đầu răn dạy Vương Ninh Nghiêu.
"Ninh Nghiêu, ngay trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ngươi kiềm chế một chút. Còn có, giữa phu thê với nhau phải ở chung hòa thuận, không cho phép cãi nhau với Tĩnh Linh."
"Cha, ta là Tĩnh Ngọc." Triệu Tĩnh Ngọc yếu ớt giải thích.
"Khụ khụ ~ Tĩnh Ngọc à, tiểu tử thúi này nhà ta để ngươi chịu tủi thân rồi." Vương An Nghiệp bất đắc dĩ nói xin lỗi: "Chờ qua đợt này, xem ta dạy dỗ hắn như thế nào. Trở về tiểu tử thúi này nếu còn dám hung dữ với ngươi, ngươi nói cho ta là được, ta giúp ngươi xả giận."
"Đa tạ cha chủ trì công đạo." Triệu Tĩnh Ngọc dịu dàng nói.
Một trận nháo kịch cứ ầm ĩ như vậy mà kết thúc rồi, chỉ có Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp bị hung ác đánh một trận, thời điểm đi trở về còn che lấy cái mông, nước mắt rưng rưng, khập khiễng, nhìn trông có chút đáng thương.
Mặc dù các trưởng bối đều đau lòng, thế nhưng cũng biết nha đầu này đơn thuần là tự rước lấy.
Đối với trẻ con như nàng ta ở độ tuổi này mà nói, học tập chính là chuyện quan trọng nhất.
Nếu như nàng ta thật sự học tập nghiêm túc mà vẫn không biết thì cái đó cũng thôi đi, dù sao cũng là vấn đề năng lực, cưỡng cầu cũng vô dụng. Nhưng nàng ta rõ ràng có cái năng lực kia, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không nguyện ý học cho hẳn hoi, đây chính là vấn đề thái độ. Cái này quyết không thể bỏ mặc được.
Khí linh Ái Phán ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, lúc này đã trợn tròn mắt rồi.
Người nhà này cũng quá hung tàn đi?