Các đồng chí phụ nữ đối với loại chủ đề này rất mẫn cảm, lúc nhắc đến vị Đế nữ kia tất nhiên sẽ hơi có chút ý tứ cùng chung mối thù.
Lôi Nhan Vận bị bọn họ nói như thế, cũng là nhịn không được trở nên căng thẳng.
Ngẫm lại một ngàn mấy trăm năm sau, mình đã hoa tàn ít bướm, còn Bắc Chu Đế nữ kia lại vẫn là thanh xuân tịnh lệ, xinh đẹp vô song, nàng đã cảm thấy không thể nào tiếp thu được. Ngộ nhỡ đến lúc đó nàng ta lại quấn quít bám chặt lấy Thủ Nghiệp, Thủ Nghiệp không trụ được thật mà cưới nàng ta thì làm sao bây giờ?
Ánh mắt của nàng lập tức trở nên kiên định: "Tứ tẩu nói rất đúng, ta nhất định sẽ cố gắng."
"Tất cả mọi người cố gắng một chút, nếu không được thì cũng tranh thủ đừng để tụt lại phía sau." Liễu Nhược Lam cũng cổ vũ chúng phụ nữ nói: "Thứ bảo điển này, cũng không thể nói quá hiếm có, chờ thực lực mạnh hơn một ít, giúp mỗi người các ngươi đoạt một bộ."
Cái giọng điệu này, thật đúng là bá khí ngang ngược.
Cùng lúc Liễu Nhược Lam và nhóm đàn bà con gái của Vương thị mở họp, đồng thời, Vương Thủ Triết cũng cùng nhóm huynh đệ và nhóm con cháu các đời đánh thành một mảng, nên khích lệ thì khích lệ, nên răn dạy thì răn dạy, ngược lại là vui vẻ hòa thuận vô cùng.
Trong sự bận rộn học tập cùng chuẩn bị, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Một cái chớp mắt, thời gian gần một năm liền qua đi.
Dựa theo quy định của học viện, học viên đã đột phá đến Tử Phủ cảnh, trong một năm sau khi đột phá nhất định phải tham gia học viện khảo hạch. Một nhóm học viên đã tới Tử Phủ cảnh như Vương Thủ Triết, cũng không thể không tham gia thời điểm khảo hạch.
Kế hoạch nhổ lông dê mà Vương Ninh Hi và Vương Phú Quý định ra, rốt cục cũng bắt đầu rồi.
Một ngày này.
Đám người lần nữa tề tụ tại hội trường khảo hạch.
Nhưng mà lần này, không còn là kỳ thi thử, mà là kì thi chính thức.
Dưới sự sắp xếp của Vương Ninh Hi và Vương Phú Quý, tất cả tu sĩ đã đạt tới Tử Phủ cảnh được chia làm thê đội thứ nhất, thê đội thứ hai, cùng thê đội thứ ba. Bên trong mỗi một cái thê đội, mỗi người nên xông tới giai đoạn gì, đều là được sắp xếp chi tiết, rõ ràng.
Được xếp tại vị trí xuất chiến đầu tiên, trực tiếp chính là Vương Lung Yên lão tổ thứ nhất của Vương thị.
Tại Ma Triều lịch luyện nhiều năm như vậy, kiến thức quá nhiều quá nhiều, bây giờ Vương Lung Yên cũng thay đổi rất nhiều so với lúc trước, bên trong đôi mắt thanh lãnh nhiều hơn mấy phần thâm thúy cùng tang thương, chỉ có một thân khí khái như băng như ngọc kia, vẫn không nhiễm tục trần như cũ.
Có thể nhìn ra được, nhiều năm lịch luyện không chỉ không có mài mòn nhuệ khí của bà ấy, ngược lại khiến bà ấy giống như là trải qua bảo kiếm ma luyện, phong mang càng sâu hơn trước kia.
Lung Yên lão tổ hiện tại thật không đơn giản, bà ấy chính là đường đường tư chất huyết mạch cấp bậc Thiên Nữ, một thân tu vi càng là đạt đến Tử Phủ cảnh hậu kỳ, huyết mạch thức tỉnh đến cấp bậc bát trọng Đại Thành Thánh Thể.
Phải biết, tu sĩ Thần Thông cảnh bình thường cũng mới là thất trọng Thánh thể huyết mạch mà thôi.
Lấy thực lực của Lung Yên lão tổ hiện nay, để bà ấy đơn đấu với tu sĩ Thần Thông cảnh, bà ấy không những không sợ hãi, ngược lại còn có ưu thế nhất định. Dẫu sao thì tu sĩ Thần Thông cảnh so với bà ấy cũng chỉ là có Huyền khí càng thêm hùng hậu một chút, nhưng bàn về lý giải đối với thiên đạo pháp tắc, lại kém bà ấy một mảng lớn.
Sự xuất hiện của bà ấy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Đế Tử An biểu cảm ngưng trọng nói: "Không nghĩ tới, thủ bài đầu tiên của Vương Thủ Triết lại ra Vương Tạc, đây là dự định trực tiếp lưu danh ở trên Anh Hùng bảng sao?"
Ông ta chỉ biết là một thân tu vi của Vương Lung Yên đã sâu không lường được, huyết mạch càng là đã đến tuyệt thế Ất đẳng, nếu như chờ sau khi bà ấy đến Thần Thông cảnh cho bà ấy một bộ Tiên Kinh, tương lai nhất định chính là cấp độ Chân Tiên cảnh.
"Phu quân, muốn đánh cược một lần hay không?" Đế tử phi Công Dã Thanh Nhị nói: "Ta cược Lung Yên lão tổ có thể tiến vào vị trí thứ ba."
"Vị trí thứ ba?" Đế Tử An nhíu mày: "Vị trí thứ ba chính là kỷ lục Phán Phán lão tổ lưu lại, lão nhân gia bà ấy lúc trước chính là Thiên Nữ đấy."
Đối với thân phận bỗng nhiên chuyển biến của Hoa Thụy, tâm thái của Đế Tử An là vừa mừng rỡ, lại có chút phức tạp khó hiểu.
Phán Phán lão tổ có thể chuyển thế đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, Hoa Thụy nàng ta lại chính là tiểu bối mình nhìn tận mắt lớn lên, sau này thời điểm mình nhìn thấy Hoa Thụy, rốt cuộc là nên coi nàng ta như lão tổ tông, hay là nên coi như tiểu bối đây?
Đế Tử An đều sắp xoắn xuýt chết rồi.
"Thiên Nữ huyết mạch đúng thật phi phàm, nhưng ngươi đừng quên tu vi hiện tại của Lung Yên lão tổ..." Công Dã Thanh Nhị nhắc nhở ông ta nói: "Tu vi chênh lệch như thế, chống đỡ chênh lệch huyết mạch với Thiên Nữ không có vấn đề gì đi?"