Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2715 - Chương 2715 - Ta Ghét Vương Phú Quý (5)

Chương 2715 - Ta ghét Vương Phú Quý (5)
Chương 2715 - Ta ghét Vương Phú Quý (5)

Vương Thủ Triết cạn lời.

Vân thị nhất mạch các ngươi bị sao vậy, đều có tập tính xấu trâu già thích gặm cỏ non sao?

...

Phong ba của phòng khu tuyến đông cũng cuộn tới bên Ma Triều.

Trong Ma Hoàng Điện.

Dưới quang mang chiếu rọi từ đèn treo hỏa tinh thạch hoa lệ, vẻ mặt Ma Hoàng phức tạp nhìn tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Lão tổ tông, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Tam hoàng tử bị ông ta nhìn tới nội tâm nổi da gà, vội vàng thề thốt nói: "Cái chết của Minh Sát thiếu chủ thật sự không liên quan tới ta."

"Hừ!" Ma Hoàng cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự là ngươi, vậy ngươi thật sự có tiền đồ. Bổn hoàng cho dù liều mớ xương già này cũng phải gánh mọi thứ thay ngươi."

Tam hoàng tử nghe vậy, biểu cảm lập tức trở nên khó hiểu cực kỳ: "Vậy lão tổ tông vội vàng tìm ta tới như vậy làm gì? Ta còn hẹn Nhược Băng cùng luyện kiếm mà."

Gần đây tâm trạng của hắn ta không tệ, nguyên nhân là sau khi Nhược Băng tới nơi khác lịch luyện một khoảng thời gian lại tới Xích Nguyệt ma đô, điều này khiến toàn thân hắn ta đều giống như đánh máu gà, mỗi ngày đều có sức dùng không hết, hận không thể một ngày dán bên cạnh Nhược Băng mười hai canh giờ.

Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của hắn ta, da mặt Ma Hoàng co giật, tốn khí lực rất lớn mới khống chế kích động đánh người: "Lần này tìm ngươi tới là bảo ngươi tới cứ địa ma số 2 tọa trấn, tránh cho có vài người làm loạn. Tuy trong tay ta không có chứng cứ mang tính thực chất nhưng dựa theo một số tin tức ta nắm giữ, chuyện này khả năng cao do Ma Tôn gây nên."

"Cứ địa ma số 2 xưa nay là địa bàn của Chân Ma Điện nhỉ?" Tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc: "Ta đi tọa trấn, bọn họ có thể nghe lời ta không?"

"Hèn mạt, lần này ngươi đi là đại biểu bổn hoàng!" Ma Hoàng hận không thể tán hắn ta một bạt tai thức tỉnh cái đầu gỗ này: "Chỉ cần lão tử một ngày còn là Ma Hooàng, chúng phải nể mặt ngươi."

"Lão tổ tông nếu đã hoài nghi là Ma Tôn làm, tại sao không tự mình đi?"

"Tiểu súc sinh ngươi, bình thường trông rất lanh lẹ, sau ngay cả cái này cũng không nghĩ tới?" Ma Hoàng bị chọc tức muốn chết: "Nếu bây giờ ta tới ma số 2, há không phải là chính diện đối đầu với Ma Tôn, mâu thuẫn bộc lộ ra ngoài? Chỉ có ngươi đi mới có thể cảnh cáo chúng, kiềm chế chúng đừng làm loạn, lại sẽ không khiến mâu thuãn gồ lên, nhiều đường xoay sở hơn."

"Ta hiểu rồi." Tam hoàng tử lập tức bừng tỉnh, trở nên phấn chấn tinh thần: "Ta là người kế thừa của Xích Nguyệt Ma Đình chúng ta, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên phải đi tọa trấn rồi."

"Ai nói với ngươi ngươi là người kế thừa?" Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải lão đại và lão nhị còn không đáng tin hơn cả ngươi, bổn hoàng tới mức để ngươi đi sao?"

Nghĩ tới chuyện này, Ma Hoàng cũng đau đầu, trong tứ đại Chân Tiên Chân Ma nhân tộc bây giờ, có ba người kế thừa đều bồi dưỡng ra rất tốt, chỉ có ông ta nuôi ra một đống thô lỗ, tên nào tên nấy đốn mạt.

Ông ta cũng không mong chúng có thể xuất sắc như Vương Phú Quý, cho dù có một người như thế, có thể lợi hại bằng một nửa Vương Phú Quý, ông ta cũng mãn nguyện rồi.

Vào lúc ông ta đau đầu, giọng nói của một tiểu nữ hài vang lên ngoài điện: "Lão tổ gia gia, ta tới thăm người."

Vừa dứt lời, một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi bước chân ngắn ngủn qua bậc cửa, xông bình bịch vào Ma Hoàng.

Đứa trẻ này mặc váy công chúa màu hồng xinh đẹp, trông phấn điêu ngọc trác, vô cùng khiến người ta yêu thích.

Cho dù mới năm sáu tuổi, nhưng trên người nàng lại có vài phần khí chất và linh vận siêu phàm, lúc chạy bước chân nhẹ bâng, giống như cưỡi gió mà đi, cho dù còn chưa bắt đầu tu luyện cũng đã thoáng hiện ra vài phần bất phàm.

"Ây yo, tâm can tiểu bảo bối của ta tới rồi." Ma Hoàng nhìn thấy nàng, tâm trạng lập tức tốt lên, lập tức giãn mày cười đi tới ôm nàng lên, biểu hiện vô cùng hòa ái thân thiết.

Đứa trẻ này chính là Ma Triều tiểu công chúa nửa năm trước mang theo dị tượng trời đất giáng sinh, tuy bây giờ mới tí tẹo nhưng đã lộ ra cơ linh đáng yêu, được Ma Hoàng sủng ái.

Có tâm can tiểu bảo bối trong lòng, lại nhìn thấy tiểu tử Thân Đồ Cảnh Minh này, Ma Hoàng liền ghét bỏ, không nhịn được mắng: "Ngươi còn ngây ra đây làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị xuất chinh!"

Tam hoàng tử bị ghét bỏ, rất không vui.

Hắn nhìn đứa bé trong lòng Ma Hoàng, bỗng đảo mắt, giở trò nói: "Phải rồi lão tổ tông, người nói Vương Phú Quý của Tiên Triều kia liệu có tới phòng khu tuyến đông không? Lần này nếu ta đã tới ngoại vực, vừa hay chào hỏi với muội phu tương lai của ta."

Ma Hoàng biến sắc, còn chưa kịp lên tiếng, Ma Triều tiểu công chúa trong ngực đã khóc um lên: "Ghét, ta ghét Vương Phú Quý! Ta không muốn gả cho hắn!"

Vương Phú Quý đáng chết kia có gì tốt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mình phải gả cho hắn?

Nàng không thích!

Bình Luận (0)
Comment