Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2726 - Chương 2726 - Thủ Chiến! Thắng Lợi Huy Hoàng (1)

Chương 2726 - Thủ chiến! Thắng lợi huy hoàng (1)
Chương 2726 - Thủ chiến! Thắng lợi huy hoàng (1)

Dù sao thì nàng ta hi sinh một hình chiếu phân thân vẫn mạnh hơn hi sinh tính mạng của Lăng Hư chân quân của Tiên Triều.

"An Dao hoàng tử, Chiêu Ngọc công chúa, các ngươi có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới chi viện lúc triều ta gặp nguy cơ, phần nhân tình này bổn hoàng ghi nhớ. Trở về cho bổn hoàng gửi lời thăm hỏi tới Ma Hoàng."

Tiên Hoàng nhìn hai người, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia vui vẻ.

Tuy lão già Ma Hoàng kia bình thường giảo hoạt lại vô sỉ, còn rất không biết xấu hổ, vào thời khắc mấu chốt ngược lại hiếm khi đáng tin được một lần, không phạm ngu.

Chỉ là không biết ông ta khi không phái trẻ con năm sáu tuổi tới làm gì.

Là Tiên Hoàng, nàng ta đương nhiên biết chuyện Ma Hoàng mới có thêm một tiểu công chúa. Chỉ là cho dù muốn mở mang kiến thức, năm sáu tuổi thực sự quá sớm.

Bây giờ trên chiến trường ngoại vực này binh hoang mã loạn, cho dù có Thiên Cầm Lăng Hư cảnh bảo vệ, cũng chưa chắc có thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm. Lão đầu Xích Ngục đó cũng phóng khoáng thật, cũng không sợ xảy ra chuyện.

"Đa tạ Tiên Hoàng bệ hạ."

Tam hoàng tử và Chiêu Ngọc công chúa thẳng người, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí ban cho hai người, một mặt túc mục, lễ tiết chu đáo. Ngay cả Chiêu Ngọc công chúa mới năm sáu tuổi cũng vươn cái tay nhỏ ngấn thịt, nỗ lực đoan đoan chính chính hành lễ, một biểu cảm vô cùng nghiêm túc chăm chú.

Hiển nhiên, bọn họ vẫn cực kỳ kính nể Tiên Hoàng.

"Không cần câu nệ." Tiên Hoàng cười khẽ nói: "Nếu đã tới chi viện, các ngươi chính là khách quý của Hàn Nguyệt Tiên Triều ta. Chỉ là bổn hoàng bây giờ bận rộn sự vụ, thực sự không rảnh chiêu đãi các ngươi. Thế này, bổn hoàng giới thiệu tuấn kiệt trẻ và tiểu công chúa của triều ta cho các ngươi, trong thời gian này, các ngươi sẽ do họ chiêu đãi. Phú Quý, Mộng Vũ, các ngươi đi bồi khách quý, đừng để khách quý mất tự nhiên."

"Vâng, bệ hạ."

Vương phú Quý và Vân Mộng Vũ hành lễ, sau đó song song đi về phía tam hoàng tử và Chiêu Ngọc công chúa.

Vương Phú Quý biết sẽ gặp khách, đặc biệt mặc lễ phục chính thức. Hắn đã sắp hai mươi tuổi, qua loa ăn diện chút, nghiễm nhiên là một vị công tử thanh niên phong độ ngời ngời, duy có chút phúng phính trẻ con trên má kia từ đầu chí cuối vẫn không mất đi, vẫn là dáng vẻ tròn trịa ban đầu.

Hắn dựa theo lễ tiết hành lễ với hai người, tự giới thiệu: "An Dao điện hạ, Chiêu Ngọc điện hạ, tại hạ Vương Phú Quý, thời gian này sẽ do ta và Xuyến Nam điện hạ chiêu đãi hai vị điện hạ."

"Vương Phú Quý!"

Chiêu Ngọc công chúa vừa nghe thấy cái tên này, lập tức trực tiếp nhảy lên, trừng to mắt nhìn Vương Phú Quý: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi chính là Vương Phú Quý?"

"Đây..." Vương Phú Quý hơi bất ngờ, nhìn đứa trẻ năm sáu tuổi phấn điêu ngọc trác kia, lại khẽ hành lễ nói: "Tại hạ chính là Vương Phú Quý, Ngọc Chiêu công chúa biết tại hạ?"

"Oa~"

Ngọc Chiêu công chúa chung quy tuổi còn nhỏ, cuối cùng không kiềm được khóc oa lên: "Ta xong rồi ta xong rồi, phu quân tương lai của ta lại như thế này, mặt còn tròn như vậy! Oa~"

"Hả?"

Sắc mặt của Vương Phú Quý cứng lại.

Mặt ta tròn, mặt ta tròn ảnh hưởng tới ngươi cái gì? Còn nữa, mặt của ta cũng chỉ là hơi phúng phính thôi có được không? Đây là một loại tượng trưng có phúc khí, hiểu không?

Vương Phú Quý lẩm bẩm trong lòng nhưng lại không tiện tỏ ra mặt, chỉ đành lộ ra nụ cười lúng túng mà không thất lễ.

Thế nhưng cười tới một nửa, biểu cảm của hắn bỗng cứng lại.

Khoan đã!

Điểm mấu chốt hình như không nằm ở mặt tròn, mà là..."Phu quân tương lai"?

Đó là cái quỷ gì? Vương Phú Quý ta khi nào có thêm một vi hôn thê? Hơn nữa còn là một đứa trẻ năm sáu tuổi?

"..."

Vân Mộng Vũ cũng sụp đổ biểu cảm, nhìn Chiêu Ngọc công chúa khóc híc híc kia, lại nhìn Vương Phú Quý, một mặt kinh nghi bất định.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Phú Quý dụ dỗ tiểu bất điểm này khi nào?

Nhất thời, đừng nói là Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ, ngay cả biểu cảm trên mặt Tiên Hoàng cũng có hơi vi diệu.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại, ngoài tiếng khóc của Chiêu Ngọc công chúa, tạm thời ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút quỷ dị.

"Khụ khụ khụ ~"

Tam hoàng tử lúng túng hắng giọng, búng trán Chiêu Ngọc công chúa: "Gào cái gì mà gào? Bát tự còn chưa đâu vào đâu, ngươi khóc híc híc như vậy làm cái gì?"

"A ô ao ô~" Chiêu Ngọc công chúa khóc càng thương tâm hơn: "Cái gì mà bát tử còn chưa đâu vào đâu? Lão tổ tông nói rồi, cái gì cũng có thể hứa với ta, thuận theo ta, chỉ là hôn sự với Vương Phú Quý, lão nhân gia ông ấy quyết định. Ô ô, lão tổ tông không nói lí lẽ gì cả."

Lúc này mọi người mới hiểu.

Làm tới làm lui, cư nhiên là họa do Ma Hoàng gây nên.

Sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, Tiên Hoàng nhíu cặp mày liễu, trong lòng lập tức dâng lên cảnh giác mười hai phần, không nhịn được thầm mắng.

Bình Luận (0)
Comment