Trong lúc nói, giọng nói của nàng ta ngày càng xa, ngày càng yếu, nhìn thấy sắp hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng.
Còn chưa đợi giọng nói của Tô Nhã hoàn toàn biến mất.
Trên bầu trời có một đạo kiếm quang như tuyết bỗng xuất hiện.
Tốc độ kiếm quang vô cùng nhanh, giống như có thể xuyên không gian, chỉ một khoảnh khắc đã xẹt qua cự ly rất xa.
Uy thế khủng bố thổi quét ra.
Kiếm quang qua đi, không gian giống như bải vóc mảnh khảnh bị xé rách ra một cái lỗ lớn.
Chỗ rách đó đen kịt sâu hoắm, tỏa ra khí tức nguy hiểm dày đặc, lực không gian đán sợ giống như sóng to gió lớn lấy không gian vỡ nát làm trung tâm thổi quét ra, ngay cả không gian xung quanh cũng bị chấn động tới méo mó.
Ngay lập tức.
Khe hở không gian nhỏ bé do Tô Nhã xé ra trước đó đã bị phong bạo không gian to lớn này tiêu trừ. Trong phong bạo không gian đáng sợ, ngay cả Tô Nhã cũng bị bắn ra từ trong khe hở không gian, hộc máu bay ngược ra.
"Phú Quý tiểu tử bảo ngươi ở lại, hôm nay cho dù là Ma Tôn đích thân tới cũng không thể dẫn ngươi đi."
Trên bầu trời, một giọng nói già nua mà bá đạo vang lên.
Lúc này, trong bầu trời ma sát chi khí màu xám đen lượn lờ, cũng có một đạo nhân ảnh thong dong đi tới.
Đó là một nữ tử lão niên mặc khải giáp màu đỏ.
Tóc của bà ta đã hoa râm, sống lưng vẫn thẳng tắp, phượng mâu sắc bén, khí thế bá đạo, áo choàng màu đỏ tươi tung bay phần phật phía sau, giống như một con phượng hoàng giang cánh muốn bay, mang theo một loại khí độ vương giả không ta thì ai.
Đặc biệt là đôi phượng mâu đó, vô cùng sắc bén, lúc nhìn quanh có một cỗ phong mang khiếp người.
Uy thế bàng bạc từ trên người bà ta tỏa ra, giống như sóng to gió lớn, từng đợt lại từng đợt xung kích không gian xung quanh, nhìn xa xa, ngay cả không gian cũng như đang méo mó.
Chỉ thấy bà ta tùy ý vươn tay, trên bầu trời, đạo kiếm quang đáng sợ kia đã thu liễm uy thế đảo ngược về, hóa thành một cây trường kiếm hoa quang lưu chuyển rơi vào trong lòng bàn tay bà ta.
Rất rõ ràng, đạo kiếm quang ban nãy đã xuất ra từ tay bà ta.
Đạo nhân ảnh này dĩ nhiên là Triêu Dương Vương.
Mà thanh kiếm kia, không cần nói, dĩ nhiên chính là tiên kiếm Nghê Nguyệt.
Tuy Triêu Dươn Vương không tu kiếm nhưng với thực lực khủng bố Lăng Hư cảnh hậu kỳ của bà ta đã có thể phát huy tới bảy tám phần uy lực của tiên kiếm. Một người một kiếm liên thủ, uy lực khủng bố như thế.
"Triêu Dương Vương điện ha?"
Nhìn thấy bà ta, Cơ Nguyệt Nhi lập tức mừng rỡ.
"Lăng Hư cảnh hậu kỳ? Tiên khí?" Tô Nhã ma sứ bị một kiếm trảm phá hư không, bức ép ra, nàng ta nhìn chằm chằm tiên khí Nghê Nguyệt trong tay Triêu Dương Vương, trong ánh mắt kinh hoảng lẫn lộn vẻ khó tin.
Vì giữ nàng ta lại, tiểu tử Vương Phú Quý đó đã lưu lại bao nhiêu chiêu?
Tiểu tử đó quá đáng sợ, tâm cơ quá sâu.
Mà Cơ Nguyệt Nhi hồi thần lại cũng thầm vui mừng, vội vàng hành lễ với Triêu Dương Vương nói: "Bái tạ Triêu Dương Vương điện hạ ra tay giúp đỡ. Hôm nay nếu thật sự để Tô Nhã chạy thoát, ta chết vạn lần cũng khó trốn tội."
"Không sao, thực ra ngay cả bổn vương cũng không ngờ yêu nữ gây loạn đại cục này lại lắm thủ đoạn như vậy." Triêu Dương Vương thản nhiên nói: "Trước đó lúc Phú Quý ủy thác ta làm hậu thủ, ta còn chê hắn lắm chuyện, bây giờ nghĩ, vẫn là tiểu tử Phú Quý đó tư duy chu đáo, điểm này rất giống Thủ Triết."
"Đa tạ điện hạ quá khen."
Lúc này, đám người Vương Phú Quý cũng đang thông qua bí đạo đuổi theo dưới sự hỗ trợ của Vương Định Long.
Hắn ý vị thâm trường nhìn Tô Nhã ma sứ: "Tô Nhã ma sứ, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?"
"Khụ khụ! Ngươi đừng hòng moi ra được nửa câu từ trong miệng ta."
Tô Nhã ma sứ vừa muốn lên tiếng đã kịch liệt ho một tiếng, ho ra một ngụm máu từ trong ngực lần nữa.
Thế nhưng cho dù như vậy, trên mặt nàng ta cũng không hề có vẻ sợ hãi, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi cứ việc dùng thủ đoạn để dày vò ta, ngươicó thể xem thử đầu ta cứng hay không."
"Ta không phải muốn hỏi ngươi cái này. Chuyện ngươi và đám người Ma Tôn lập mưu giết Minh Sát thiếu chủ, giá họa Tiên Triều ta, ta đã sớm biết rõ, chuyện ta muốn nói là..."
"Không thể nào, ngươi không thể biết!" Tô Nhã ma sứ thình thịch trong lòng, không dám tin ngắt lời hắn: "Mưu của chúng ta..."
Nói được một nửa, nàng ta bỗng tỉnh ngộ, nhưng đã muộn.
Vương Phú Quý đã từ trong ống tay áo móc ra Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn, hài lòng gật đầu: "Chuyện này từ đầu tới cuối ta đều đã ghi lại. Ta tin Minh Sát ma thần chỉ cần không phải kẻ ngốc, có lẽ biết hung thủ thật sự là ai."
"Ngươi..." Tô Nhã ma sứ vừa giận vừa sầu.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ đã tới bước này rồi, mình còn bị Vương Phú Quý dắt mũi.
Lần này, mình thật sự từ đầu tới cuối đều bị người ta tính kế, thua một cách triệt để, hoàn toàn không có chút cơ hội phản kháng.
Vương Phú Quý này thật sự quá đáng sợ!