Vương Ly Từ, Lam Uyển Nhi cùng với tra thử, cuối cùng cũng đã xuyên qua trở ngại trùng điệp, cũng trải qua thiên nan vạn khổ trở lại phòng khu Đông tuyến.
Một đường của các nàng này, đi quả nhiên là cực kỳ gian nan. Ma tộc ngoại vực các nơi đều đang điều binh khiển tướng, phòng bị cực kỳ nghiêm khắc, rất nhiều con đường và cửa ải dễ đi đều đã bị phong tỏa, khiến cho các nàng không thể không thường xuyên đi đường rất xa.
Có mấy lần, các nàng suýt nữa bị phát hiện bắt được, may mắn các nàng và đại tra thử đều là quen lang bạt ở bên ngoài rồi, cực kỳ cảnh giác, dọc theo đường đi mới xem như có kinh vô hiểm.
Ngay sau khi bọn họ trở về, cũng tuyên bố rằng có một tình báo lớn để cung cấp.
Nhận được tin tức, Tuy Vân công chúa và Vương Phú Quý đương nhiên trước tiên lad gặp được Vương Ly Từ các nàng.
Lúc này Vương Ly Từ đang ôm một caia đùi gà linh nhục cao bằng một người, được vận chuyển đến từ Tiên Triều, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cảm động không thôi: "Đã lâu không ăn được mỹ vị quê hương, thật ngon ~~~,Phú Quý Nhi ~ a a a, gặp được ngươi thật tốt quá."
Vừa nhìn thấy Vương Phú Quý, nàng ta đương nhiên càng cảm thấy thân thiết, cảm giác hương vị đùi gà trong miệng mang đậm mùi vị quê thuần khiết hơn một chút.
Nàng ta lập tức ăn sạch chân gà, sau khi ném xương đi, cứ như vậy nhào tới, ôm lấy Vương Phú Quý, nhiệt tình vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Ngươi lớn lên, bả vai cũng dày, là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa."
"Ly Từ Tổ cô nãi nãi, dừng tay, mau dừng tay, đừng đem dầu trét về phía ta. Được rồi, bẩn rồi, ngài cứ tiếp tục..." Vẻ mặt của Vương Phú Quý khó có thể làm gì được.
Đừng nhìn hắn ta bên ngoài nở mày nở mặt, cứ như không có gì những điều có thể làm khó được hắn ta, có thể trong gia tộc có rất nhiều người vô kế khả thi với hắn ta.
"Phú Quý này, ngươi nghe ta nói, lão già Ma Tôn kia quá xấu rồi." Lúc này Vương Ly Từ nói đến chính sự, kích động một hơi nói ra:" Ông ta vậy mà phái người giết chết Minh Sát thiếu chủ gì kia, sau đó chuẩn bị đổ tội cho Tiên Triều chúng ta."
"Cái gì?" Vẻ mặt của Vương Phú Quý kinh ngạc: "Ly Từ cô nãi nãi, làm sao ngươi biết chuyện này?"
"Ngươi trước không cần biết ta làm sao biết được chuyện này, ta vội sống vội chết chạy về đây chính là để báo tin này. Ngươi mau suy nghĩ biện pháp~ đừng để gian kế của ông ta thành công."
"Ây da." Vẻ mặt của Vương Phú Quý bất đắc dĩ:" Tổ cô nãi nãi, ngươi trở về quá muộn, gian kế của đối phương đã thành công rồi, đại quân của Minh Sát ma thần và Âm Xá ma thần cũng đã tiếp cận rất lâu rồi, Ma Tôn kia chính là kẻ chủ mưu phía sau."
"Cái gì?" Vương Ly Từ trợn tròn mắt nhìn hắn ta, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, hỏi: " Vậy ngươi có biết ai là kẻ giết chết Minh Sát thiếu chủ không?"
"Biết, là một nữ nhân gọi là "Tô Nhã Ma Sử", nàng ta đã lợi dụng ma tộc bên trong ngụy tạo thân phận giả, ám sát Minh Sát thiếu chủ, sau đó cướp đi Minh Sát Chân Ma Chủng, giá họa cho chúng ta."
"Ách..." Vẻ mặt của Vương Ly Từ buồn khổ: " Sớm biết ngươi đã biết được tin tức này, thì ta cũng sẽ không có mệt sống mệt chết chạy về báo tin, hại ta ăn đủ khổ."
"Được rồi được rồi, các ngươi trở về an toàn là tốt nhất rồi." Vương Phú Quý an ủi: "Sau này lão nhân gia ngài có thể đừng lén lút chuồn đi, chạy loạn khắp nơi. Bây giờ khắp nơi ngoại vực đều là chiến tranh, quá không an toàn rồi."
"Khoan đã! Có một chuyện khẳng định ngươi không thể biết sớm được." Vương Ly Từ lúc mày bỗng nhớ tới một chuyện, trong mắt sáng lên: "Các ngươi khẳng định không nghĩ ra, Tô Nhã Ma Sứ kia là làm sao ám sát Minh Sát thiếu chủ. Ta thế nhưng đã quay lại toàn bồ quá trình."
Vương Phú Quý đương nhiên có thể đoán ra đại khái thủ đoạn mà Tô Nhã Ma Sứ sử dụng, nhưng phỏng đoán cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán.
Hắn ta lập tức nhận lấy đĩa Lưu Ảnh Thiên Cơ mà Vương Ly Từ đưa tới, chiếu lại ảnh chụp trong đó, muốn xem mình có bỏ sót chi tiết nào hay không.
Nhưng vừa phát sóng, hắn ta suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu.
Ly Từ cô nãi nãi, ngươi ghi lại lưu ảnh thì ghi lại lưu ảnh là được rồi, vì sao phải ghi lại tường tận quá trình dạo đầu như vậy để làm gì?
Vương Ly Từ và Lam Uyển Nhi hai người thật đúng là không xấu hổ, còn ở đó chỉ trỏ bình luận đủ thứ. Lúng túng chính là Vương Phú Quý và Tuy Vân công chúa.
"Thật ra cũng không phải nói hoàn toàn vô dụng." Vương Phú Quý nhanh chóng vào xem xong lưu ảnh, sau đó tắt nó đi, có hơi xấu hổ ho khan hai tiếng: "Chứng cớ này so với phần trước của ta có hiệu lực hơn nhiều. Có phần bằng chứng quan trọng này, sau này ở thời điểm quan trọng cũng có thể dùng được."
"Làm sao có thể chứ, Ly Từ nói còn có thể đem ảnh chụp lại này ghi lại thêm mấy phần bán lấy tiền." Lam Uyển Nhi hưng trí bừng bừng nói" "Chúng ta cẩn thận tính toán, nếu như một phần bán một vạn tiên tinh, chỉ cần bán ra một vạn phần, thì chúng ta sẽ phát tài, có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon."