Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 18

Tháng mười cuối mùa thu, bãi săn ngoài thành Dận Đô cử hành một trận săn

bắn mùa thu.

Dựa theo tiền lệ, Cơ Ninh thân là công chúa nên đi theo Cơ Minh Phong phi

ngựa vây săn, thi triển thuật cưỡi ngựa bắn cung, để bày ra uy nghiêm hoàng

thất.

Nhưng Cơ Ninh tuy rằng có thể giỏi văn thơ mưu kế, lại dốt đặc cán mai đối với

việc săn bắn.

Hôm nay nàng mặc một thân váy áo màu đào đoan trang tao nhã, bên ngoài

khoác áo mỏng bằng lông hồ ly trên vai, chân đi một đôi giày thêu kim tuyến

vải mềm, đầu giày đính trân châu trắng, mái tóc dài đen bóng búi tóc song hoàn

tinh xảo, bóng dáng xinh đẹp đứng ở trước mặt ba vạn tướng sĩ nhiệt huyết sôi

trào.

Gió thổi qua bên cạnh nàng, cuốn hương thơm mê người bay xa, những tướng sĩ

trẻ tuổi tâm tình chập chờn, nhịn không được xuyên qua đám người ánh mắt len

lén nhìn về phía nàng.

Công Chúa Phù Quang đang ở độ tuổi cảnh xuân tươi đẹp, danh vang Dận Đô,

dung nhan khuynh thành, phảng phất lưu quang phi ngọc, tuyệt không phải nói

ngoa.

Cơ Ninh không thể chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, nàng cười nhẹ nhàng

đứng trước mặt người khác, đang nhìn Cơ Minh Phong cưỡi một con chiến mã

cao lớn dẫn tướng sĩ quan viên từ trong ba quân tướng sĩ đội ngũ chỉnh tề chậm

rãi đi ra.

Trong mắt Cơ Ninh tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn Cơ Minh Phong đến gần, nhỏ

nhẹ kêu lên, "Mẫu thân."

Cơ Minh Phong ngồi trên con chiến mã bộ lông đen nhánh, chỉ có bốn vó trắng

như tuyết, tính vô cùng mãnh liệt, ngoại trừ Cơ Minh Phong không nhận chủ

nhân thứ hai.

Nhưng nó lại như là nhận ra Cơ Ninh, không cần Cơ Minh Phong chỉ thị, liền tự

chủ ung dung bước chân dừng ở trước mặt Cơ Ninh, nó cúi đầu xuống bên cổ

áo bằng lông hồ ly của Cơ Ninh tò mò hít hà, rồi sau đó quẫy quẫy cái đầu trên

gương mặt phấn nhuận Cơ Ninh cọ xát một

cái.

Cơ Ninh bị con ngựa cọ cho lệch mặt xuống phía dưới, chân đứng không vững

tựa như lui về sau một bước.

Cơ Minh Phong nhìn tiểu nữ nhi của mình bị súc sinh kia cọ cho ngã trái ngã

phải, thậm chí còn muốn lè lưỡi ra liến, nàng kéo dây cương, thấp giọng mắng,

"Đừng cọ xát, khuôn mặt đó là để cho ngươi cọ đấy sao?"

Cơ Ninh ngược lại không thèm để ý, nàng sờ lên bờm lông dài cứng rắn trên

thân ngựa, ngửa đầu nhìn Cơ Minh Phong một thân giáp nhẹ, giọng điệu kính

yêu, "Mẫu thân hôm nay thật là khí khái hào hùng nha."

Cơ Minh Phong nghe vậy khẽ cười một tiếng, nhíu lông mày, "Khó được nghe

con khoa trương khen ta ta một câu, nói đi, đây là lại vừa ý thân da lông nào rồi,

muốn ta săn cho con?"

Cơ Ninh cười dịu dàng nhìn Cơ Minh Phong, "Ngày hôm trước thời điểm bọn

hắn đi thám thính tình hình, nghe nói phát hiện một con hồ ly nhỏ màu đỏ, lông

hồ cáo mềm mại, rất là xinh đẹp."

Sắc mặt nàng chờ mong nhìn Cơ Minh Phong, nói tựa như làm nũng, "Mẫu

thân, mùa đông năm nay con còn thiếu một thân áo lông hồ ly đỏ đấy?"

Cơ Minh Phong gần như dành cho hai đứa con gái toàn bộ sự dịu dàng của

mình, đối với Cơ Ninh nói là hữu cầu tất ứng cũng không đủ, nàng đáp, "Đã

biết, nhóc con."

Cơ Minh Phong trên triều đình hoàn toàn không phải bộ dạng bình dị gần gũi

này, quan viên sau lưng nhìn trước mắt như một cặp mẹ con bình thường, vui

mừng cười vài tiếng, chắp tay thở dài, "Bệ hạ và công chúa tình mẹ con thắm

thiết, thật sự làm cho người cực kỳ hâm mộ không thôi!"

Thần tử khác cũng đều nhao nhao phụ họa, Cơ Ninh ngược lại cảm thấy có chút

xấu hổ, nàng mím môi cười cười với mọi người, ánh mắt không nàng bỗng

dưng đối mặt với Diệp Đình Mục, người đang ngồi sau lưng Cơ Minh Phong.

Cơ Ninh đối với Diệp Đình Mục luôn mang theo điểm thân cận không nói ra

được, đồng ý là vì mỗi lần Diệp Đình Mục thấy nàng đều thập phần ôn nhu, hay

là hàng năm sinh nhật nàng hắn đều sai người đưa tới những món quà hợp tâm ý

nàng, hay là bởi vì Cơ Ninh đơn thuần mà khâm phục tư tưởng làm quan trị

quốc của hắn.

Tóm lại, tuy rằng Lý ma ma nhiều lần từng nói qua với nàng Diệp Đình Mục là

người lòng dạ độc ác, nàng lại không sinh ra một chút tâm tình mâu thuẫn nào.

Cơ Ninh nhẹ nhàng nháy mắt, hai tay vén lên, quỳ gối chậm rãi hành lễ với

Diệp Đình Mục, "Diệp đại nhân."

Diệp Đình Mục thấp con mắt nhìn nàng, nét lạnh bằng bình thường không thay

đổi trên mặt giống như tan rã thêm vài phần, hẳn cong khóe môi, cực kỳ khó có

được mà hiện ra nhu hòa vui vẻ, ôn nhu đáp, "Điện hạ."

Hôm nay trên khu vực săn bắn tiếng gió gào thét, gió lớn thổi đặc biệt mãnh

liệt, quân kỳ bay phất phới, cát đất tung lên.

Diệp Đình Mục có chút lo lắng nhìn thân áo lông mỏng trên người Cơ Ninh,

nói, "Những ngày này gió lớn, mong điện hạ chú ý ngọc thể."

Cơ Ninh lại cúi người thi lễ một cái, "Phiền Diệp đại nhân

quan tâm."

Những quan viên khác có chút kinh ngạc thừa tướng thường ngày như băng

sương lại ôn hòa đối với công chúa như vậy, quan viên giao hảo cùng hắn nhịn

không được lên tiếng trêu ghẹo vài câu.

"Ngày thường Diệp tướng đối với chúng ta từ trước đến nay không chút thân

cận, ngược lại là không nghĩ hóa ra Diệp tướng cũng có một mặt ấm áp như

vậy."

"Đúng vậy, Diệp tướng về sau nếu có con, sợ cũng nữ nhi nô như Lưu đại nhân,

nâng trong lòng sợ vỡ."

Diệp Đình Mục lắc đầu, "Hà đại nhân coi trọng ta rồi, đời này ta sợ là không có

cái phúc khí này."

Sau khi Cơ Ninh nghe xong, tò mò nhìn Diệp Đình Mục, nghi ngờ nói, "Vì sao,

thừa tướng rõ ràng còn đang tuổi tráng niên."

Diệp Đình Mục không nghĩ tới Cơ Ninh sẽ nói như vậy, yết hầu hắn nhất thời

như bị kẹt trong cổ, bình phục trong chốc lát, chắp tay nói, "Thần cả đời này, vì

bệ hạ, vì nước, vì dân..." Hắn ngưng chỉ chốc lát, như là nuốt xuống một câu

không thể nói ra, tiếp tục nói, "... Vi thần đã thấy đủ rồi."

Tất cả quan viên tất nhiên là lại một trận nịnh nọt.

Gió lướt nhẹ qua bãi săn trống trải, chỉ có Cơ Minh Phong nghe xong Diệp

Đình Mục nói, trầm mặc thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment