Cơ Ninh không sợ Tần Diệc thương tổn tới mình, lại cũng nhịn không được
cảm thấy khổ sở vì lời hắn nói.
Chỉ là cái khổ sở này cũng không phải vì chính nàng.
Cánh môi nàng lúng túng, trong nháy mắt gần như muốn nói ra hết thảy mọi
chuyện, thế nhưng ý niệm này cũng không trôi qua tức thì trong đầu.
Nàng định nói cái gì đó để Tần Diệc tỉnh táo lại, nhưng lại phát hiện một tay
Tần Diệc thủ sẵn phần gáy nàng, tay kia đột nhiên sờ xuống đến giữa hai chân
nàng, không nói lời nào vén váy nàng lên.
Bàn tay khớp xương rõ ràng trực tiếp thăm dò vào khe hở giữa chân nàng, da
tay khô ráo chà sát qua bên đùi mẫn cảm, giống như một miếng đá thô ráp mài
đi mài lại ra làn da mềm mại nhẵn nhụi.
Suy nghĩ của Cơ Ninh chưa kịp phản ứng, vô thức đã muốn khép hai chân lại,
nhưng cái chân Tần Diệc kẹt giữa đầu gối nàng dùng sức đẩy lên trên, khiến hai
chân nàng mở rộng ra, cả người trở lên đứng thẳng một cái.
Một núm vú non mềm cách quần áo cọ qua thân cây, đầu v* bị mài đến đau
nhức, giống như lửa đốt bắt đầu nóng lên.
Lâm Viên này tuy nhiều núi đá cây phong, nhưng chỗ Tần Diệc đè nàng cũng
không coi là kín đáo, bốn phía hầu như không có gì ngăn cản, chỉ cần có một
người đi qua chỗ này, bộ dáng nàng quần áo không chỉnh tề khó nhịn giờ phút
này cũng sẽ bị người đó nhìn một cái không sót gì.
Cơ Ninh sợ đến mức thanh âm đều đang phát run, "Tần, Tần Diệc, ngươi muốn
làm cái gì?’’
Tần Diệc giống như là không hiểu rõ sự sợ hãi của Cơ Ninh, âm thanh hắn bình
tĩnh đáng sợ, nói trắng ra: "Chơi người, làm người đến chết ở chỗ này."
Hẳn nói rồi, móc cây đao giấu ở bên trong bao cổ tay ra, lưỡi đao băng lãnh dán
lên đùi Cơ Ninh, mũi đao tìm được quần lót mỏng mềm giữa hai chân, cổ tay
xoay một cái, dùng sức cẩn thận cắt đứt vải vóc giữa hai chân.
Âm thanh nhè nhẹ "Xoẹt" một tiếng truyền đến từ dưới thân, mũi đao gần như
dán sát da thịt cắt quần nhỏ của nàng, Cơ Ninh thậm chí có thể cảm nhận được
sự lạnh buốt lưỡi đao tản mát ra.
Hàn ý dày đặc đáng sợ giống như con rắn bơi thuận theo xương sống bò lên trên
đỉnh đầu, Cơ Ninh sợ tới mức không dám lộn xộn nửa phần, chỉ có thể bị ép
nghe thanh âm đáng sợ của mũi đao cắt đứt vải vóc, mặc cho Tần Diệc cắt cái
quần của nàng lộ ra một lỗ hổng dài, lộ ra nơi riêng tư giữa hai chân.
Nếu lúc trước Tần Diệc tự dưng nổi điên, Cơ Ninh biết rõ chỉ cần mình dịu
dàng dỗ dành hai câu, hắn sẽ nghe lời của nàng.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, giờ phút này Tần Diệc đã điên loạn
không thể tỉnh táo, dường như hoàn toàn mất đi lý trí, từng câu từng chữ đều
không giống như vui đùa, nàng cảm giác Tần Diệc quả nhiên là muốn làm nàng
ở chỗ này.
Cơ Ninh bị áp chế không thể động đậy. "Tần Diệc, không muốn... Ngươi buông
ta ra..."
Nàng dứt lời, phát hiện cái tay nắm phần gáy nàng vậy mà thật sự buông lỏng
ra, nàng cho rằng có lẽ Tần Diệc thay đổi chủ ý, nhưng rất nhanh đã phát hiện
hắn chỉ là thay một tay khác.
Cái tay bị chính hắn cắn bị thương kia vươn vào giữa hai chân nàng, dùng máu
tươi chảy ra trên mu bàn tay làm chất bôi trơn, vào lúc Cơ Ninh lo sợ bất an,
khép hai ngón tay lại trực tiếp cắm vào trong huyệt của nàng.
Hắn bây giờ nửa điểm cũng không chịu thương tiếc nàng, hai ngón tay dài trực
tiếp chọc vào đến đáy, ngón tay dán lên của huyệt mềm non, Cơ Ninh không
biết là đau nhức hay là thoải mái mà "A..." một tiếng, lập tức trở nên mềm nhũn.
Tần Diệc giữ chặt eo của nàng, đặt thân trên nàng lên cành cây, giọng điệu vững
như nước trong hồ sâu, hẳn nói bên tai nàng, "Công chúa có thể lớn tiếng cầu
cứu. Gọi cấm quân phụ cận bắt thuộc hạ lại, thuộc hạ sẽ không ngăn người."
Lúc hắn nói chuyện những lời này, thanh âm bỗng nhiên dừng trong chớp mắt,
Cơ Ninh nghe ra tiếng một tiếng khịt mũi tức giận, dường như cười một tiếng
rất nhẹ. Cơ Ninh chưa từng nghe thấy Tần Diệc cười như vậy, nàng hoài nghi
đây chẳng qua ảo giác của mình.
Hắn dịu dàng khẽ hôn một cái lên vành tai mềm mại Cơ Ninh, rồi sau đó lấy
một loại giọng điệu tự hủy chán chường đề nghị bên tai nàng, "Tốt nhất dùng
tội danh thuộc hạ làm loạn khinh nhục bề trên nhốt vào hình ngục, hoặc là lệnh
cho cấm quân chém chết thuộc hạ ngay tại chỗ, bằng không thì…’’
Câu nói kế tiếp của hắn cũng không nói ra miệng, nhưng Cơ Ninh biết rõ tâm
tính hắn, coi như nghe thấy được hắn không thổ lộ tiếng lòng.
Nửa câu sau muốn nói lại thôi kia hẳn là: Bằng không thì thuộc hạ nhất định sẽ
làm người ở chỗ này