Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 58

Cơ Ninh thấp giọng nhỏ nhẹ kêu Tần Diệc ôn nhu thêm chút ít, nhưng hắn lại

bắt đầu giả câm vờ điếc, tựa như không nghe thấy.

Trong miệng hắn ngậm lấy bầu ngực tan ra mùi sữa, còn đang hút từng ngụm

từng ngụm đồng thời tay cũng không nhàn rỗi.

Bàn tay lửa nóng từ bên sườn Cơ Ninh sờ đến sau lưng tinh tế tỉ mỉ của nàng,

ngón tay câu qua xương bả vai thon gầy nổi bật, học biện pháp nàng sờ hắn lúc

trước, thuận theo lõm lưng nàng cọ từng tấc một xuống.

Tốc độ vuốt ve của hắn rất chậm, Cơ Ninh cảm giác mỗi đoạn xương sống của

mình đều bị ngón tay thô ráp của hắn ủi nóng giống như có một chuỗi lửa từ

đầu ngón tay hắn chảy đến trên người nàng.

Cánh tay rắn chắc hữu lực đệm ở phía sau lưng nàng, khiến lưng eo nàng không

thể không hơi hơi nhô lên, giữa hai chân cũng bởi vậy lơ đãng cọ lên dương v*t

của hắn.

Cơ Ninh trước đó sờ soạng hắn một lát đã ngừng, nhưng tay hắn cũng không

dừng ở chỗ gốc đùi nàng, mà là tiếp tục đi xuống xâm nhập giữa đùi, ý xấu xoa

nhẹ hai cái ở cửa huyệt ẩm ướt mềm mại đằng kia, mới rút ra.

Cơ Ninh um một tiếng nho nhỏ, nhịn không được rụt chân.

Nàng nhìn qua cái đầu đen sì trước ngực, thầm nghĩ: Hắn sờ soạng làm nàng

thật là khó chịu cắn ngực cũng khó chịu…

Tần Diệc như là đang bú sữa mẹ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cái

vú của Cơ Ninh khựng lại trong chốc lát, mới chôn đầu ngậm tiếp.

Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn khống chế không nổi lực lượng, người bình

thường là ăn đủ rồi sẽ ngừng, hắn lại càng ăn càng đói, hận không thể hút ra sữa

từ trong đầu v* xinh đẹp sưng đỏ của nàng.

Cơ Ninh nhỏ giọng hừ kêu, “Đừng liếm nữa…Ua.. Ăn đủ rồi đừng ăn nữa, đều

sưng lên…”

Tần Diệc nghe thấy được nàng nói, nhưng vẫn như cũ lại gặm lại cắn ngậm mút

một hồi lâu mới nhả đầu v* đỏ tươi run rẩy ra từ trong miệng.

Nước miếng ẩm ướt long lanh treo ở trên quầng vú phấn hồng xinh đẹp, nổi bật

lên trên đỉnh là hai quả anh đào màu đỏ chín mọng ngập nước.

Hai tay Tần Diệc chống ở bên cạnh người nàng, cúi đầu nhìn bộ dáng nhu

nhược của Cơ Ninh bị đai lưng cột vào đầu giường, cũng không vội làm bước

tiếp theo.

Không sai, bước tiếp theo.

Chuyện sinh hoạt vợ chồng của hắn có một bộ trình tự làm bằng sắt, hôn môi,

bú ngực liếm huyệt, cuối cùng lại cắm vào.

Thường thường phải đợi Cơ Ninh phun qua một lần dưới miệng hắn, mới có thể

bóp eo của nàng xơi nàng.

Bởi vì khi đó Cơ Ninh kẹp chặt nhất, bắp đùi gắt gao quấn quít lấy eo của hẳn,

kêu rên cũng đáng thương nhất, d*m thủy chảy ra từng dòng, trong miệng từng

tiếng hô tên của hắn.

Kêu ba lần hai chữ tên hắn, ấp úng ngập ngừng, không biết còn tưởng rằng hắn

đang ức hiếp nàng.

Nhưng tối nay tốc độ của hắn chậm thần kỳ, không vội vã, mà là trở nên ôn hòa

hôn xương quai xanh nàng, sau đó là môi của nàng.

Hắn hôn mười phần tùy hứng, Cơ Ninh kiên nhẫn dạy hắn rất nhiều lần muốn

hắn hôn ôn nhu chút ít, nhưng hắn lại thích xem tâm tình lung tung, nhất thời

dùng đầu lưỡi liếm môi của nàng, lại dùng răng cắn đầu lưỡi của nàng.

Chỉ là Cơ Ninh rất thích thân pháp này, bởi vì lúc hắn hôn nàng thần sắc dù sao

vẫn là rất nghiêm túc.

Mày hơi nhíu, tầm mắt buông xuống, ánh mắt chuyên chú rơi vào trên mặt

nàng. toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên bờ môi mềm mại ấm áp của nàng giống

như đang nghiên cứu một bộ kiếm thuật rất khó lĩnh ngộ.

Hắn hôn xong, hơi ngẩng đầu lên cánh môi cách một đường treo ở môi nàng.

Hắn không nói chuyện, nhưng Cơ Ninh biết rõ hắn muốn cái gì, đây là muốn

nàng cùng hôn hắn một cái.

Vừa rồi chỉ có thể coi là hắn hôn nàng, hiện tại hắn muốn Cơ Ninh hôn đáp lại.

Công bằng công chính.

Không dùng quá sâu nhẹ nhàng đụng một cái đã đủ.

Nhưng Cơ Ninh được hắn hôn đến mặt đỏ tới mang tai, tay còn bị cột, không

biết hắn làm sao lại yêu cầu được đương nhiên như vậy.

Hắn chậm chạp động eo lên nâng cao dương v*t cứng rắn nóng bỏng cọ lên của

huyệt nàng, thấy Cơ Ninh hôm nay chậm chạp bất động, cúi đầu liếm một cái

bên cạnh gò má đổ mồ hôi ẩm ướt của nàng, trầm giọng thúc giục. “Nhanh lên.

hôn ta.”

Cơ Ninh đành phải ngửa đầu đụng một cái trên môi hắn nàng cố ý giả thần sắc

ủy khuất.

“Chàng thật hung…”

Tần Diệc không lên tiếng.

Trên giường, mười lần có năm lần Cơ Ninh đều nhắc tới lời này. Hai lần trước

Tần Diệc còn cho là thật, đè nén dục vọng thu liễm tốc độ, nhưng không đầy

một lát Cơ Ninh đã không nhịn được thúc giục hắn, một bên chảy nước, một

bên rụt huyệt lại cắn hắn. Muốn hắn mau một chút, lại thêm một ít.

Thư thái muốn ồn ào, không thoải mái cũng muốn náo, càng ngày càng yếu ớt.

Cơ Ninh thấy Tần Diệc lại không nói tới, nàng nhấc chân cọ sườn eo hẳn, oán

giận nói. “Chàng còn không để ý ta, A…

Còn chưa dứt lời, đã bị Tần Diệc mặt không thay đổi chặn miệng cắn một cái.

Lông mi Cơ Ninh run run rẩy bẩy, duỗi đầu lưỡi phấn nhuận ra liếm lấy môi

dưới bỗng chốc bị cắn có chút đau đớn tê dại, không lại náo tiếp, chỉ oán thầm

nói: Thật là hung.

Không chỉ Cơ Ninh nhìn thấu tính tình của hắn, Tần Diệc cũng dần dần có chỗ

tiến bộ, có đôi khi hoàn toàn phải hung ác một ít, nàng mới có thể an tĩnh lại.

Cắn xong, hắn lại tiếp tục dựa theo trình tự ưa thích của hắn, cúi người xuống

dưới hôn bụng Cơ Ninh. lại từ từ hôn đến giữa hai chân nàng ngậm lấy huyệt

thịt đã ướt đẫm của nàng.

Nàng quả nhiên là được làm từ nước xuân khe thịt nho nhỏ tràn lan d*m thủy,

thè đầu lưỡi ra liếm qua âm đế câu vào hai bên huyệt ẩm ướt mập mềm như

màn thầu lập tức thuận theo hút đầu lưỡi của hắn vào, bên trong khẽ co rụt lại

câu người thật nhanh.

Cơ Ninh được hắn liếm thấy thoải mái, lại cảm thấy bên trong ngứa ngáy hư

không đôi mắt nàng ứa ra từng giọt nước mắt nóng hổi, hai tay nắm chặt đai

lưng đỏ thẫm cột vào đầu giường rầm rì kêu.

Cảm giác Tần Diệc lại thử thăm dò đưa hàm răng cứng rắn chống lên làn da của

nàng, nàng đề phòng nói, “Ưm… Không, đừng cắn…”

Nhưng nàng nói quá chậm, vừa dứt lời, đã bị Tần Diệc cắn một cái lên viên thịt.

Thân thể Cơ Ninh run lên, “A… Tần Diệc, chàng xấu lắm!”

Tần Diệc mắt điếc tai ngơ.

Hôm nay Cơ Ninh trút được đặc biệt nhanh, đùi thịt mềm mại nhanh ép chặt

đầu của hắn, đầu lưỡi Tần Diệc vẫn còn ra vào trong khe thịt nóng ướt của nàng.

chưa kịp phản ứng đã bị Cơ Ninh phun ướt mặt, lông mi dài cùng không thể

may mắn thoát khỏi.

Hắn dừng một chớp mắt chờ Cơ Ninh trải qua cơn sảng khoái mới ngửa mặt lên

từ dưới người nàng trên môi mỏng ướt đẫm một mảnh, đôi mắt nhạt nhẽo trầm

mặc nhìn chằm chằm vào nàng.

Cơ Ninh vừa thấy ánh mắt này của hắn chỉ sợ nàng co chân cọ vào hỉ phục tránh

đầu giường.

“Là chàng khiến cho ta rất thư thái…”

Lại vẫn không biết liêm sỉ giao trách nhiệm cho hắn.

Tần Diệc ngược lại không tức giận hắn vùi mặt vào giữa hai khe núi thơm ngọt

trước ngực Cơ Ninh, lau sạch mặt trên bầu ngực mềm mại của nàng, chậm rãi

nói, “Thuộc hạ còn chưa

tiến vào.”

Ý câu nói này chính là: Công chúa đến cái này cũng không chịu nổi đợi lát nữa

thuộc hạ cắm vào làm sao bây giờ?

Hắn nói xong, hai tay đặt trên bắp đùi Cơ Ninh, căng hai cái đùi nàng ra hai

bên, quỳ gối hai bước, đem đùi ở dưới đùi nàng, chống quy đầu tròn to vểnh lên

đỡ lấy cửa huyệt co rụt của nàng.

Cái tư thế này Cơ Ninh cúi đầu là có thể thấy giữa hai chân mình và dương v*t

hắn, nàng liếc nhìn đồ vật phẫn nộ trướng to có chút dọa người, hơi chút lùi

bước.

Hồi lâu không thấy, nàng cảm giác chỗ này của hắn đã trưởng thành hơn chút ít.

Nàng định nói cái gì đó Tần Diệc cũng đã nâng cao gậy th*t dữ tợn ngạo nghễ

mãnh liệt cắm vào.

Đồ vật so với cổ tay nàng còn chắc chắn hơn, không cần dùng tay vịn đã đè ép

chướng ngại vật thịt mềm cắm đến tận đáy.

Quá cứng, Cơ Ninh cảm giác mình không giống như đang hoan hảo cùng hắn,

mà là bị một cái chuôi kiếm đen kịt cứng rắn cắm vào, nàng há mồm khóc ngâm

ra tiếng, lưng thon không tự chủ được nhô lên, tinh tế ôn nhu, dường như từ

đỉnh núi xanh ngoài cửa sổ một vầng trăng rằm sáng tỏ đang từ từ bay lên.

Phản ứng của Tần Diệc so với nàng còn kịch liệt hơn, mày kiếm hắn vặn sâu,

mím chặt môi, trong nháy mắt tiến vào, cơ bắp buông lỏng toàn thân hắn đều

kéo căng trong nháy mắt.

Đường đi chặt khít nóng ướt cắn đến xương sống hẳn run lên, giống như là

muốn ép hẳn lập tức phun ra.

Hắn khó chịu thở gấp, không chờ Cơ Ninh phản ứng, cũng không cho mình thời

gian thích ứng, trực tiếp rút ra rất nhanh, lại dùng lực hung hăng thọc vào.

Cơ Ninh lập tức bị hắn cắm cho rơi ra hai giọt nước mắt, nàng khẩn cầu nói,

“Đợi một chút, Tần Diệc, đợi, a…”

Tần Diệc thở hổn hển, ngắn gọn nói, “Không đợi.”

Rèm giường xinh đẹp theo động tác đưa đẩy của hắn liên tục lay động, ánh nến

mờ mờ, quang ảnh xua tan đêm tối, Tần Diệc cầm lấy eo nhỏ của Cơ Ninh,

mang theo thân thể của nàng dùng đủ sức ** lên dương v*t của mình, làm đến

mức cả giường rung lắc.

Thời điểm Tần Diệc làm nàng không hay nói chuyện tình yêu, chỉ thích thở gấp,

tiếng nói vừa trầm vừa khẩn vang lên phía trên Cơ Ninh, làm cho đầu óc nàng

mơ hồ d*m thủy chảy không

ngừng.

Bắt đầu nàng còn có thể nói được ra tiếng, nàng cúi đầu xuống, thấy nốt ruồi

nhỏ từng bị nàng liếm cắn trên hông Tần Diệc theo động tác thẳng lưng liên tục

của hắn nhấp nhô trong đáy mắt nàng, hai cái túi sung mãn trữ đầy tinh dịch đập

trên mông, nàng vừa rơi lệ vừa cầu xin tha thứ. “Quá sâu… A ư… Tần Diệc, ca

ca… Nhẹ một chút…”

Tiếng nói mang theo âm thanh khóc nức nở không giấu được vẻ nhu nhược.

nghe càng thêm đáng thương, nhưng thời điểm này kêu “Ca ca”. ngoại trừ dồn

ép côn th*t trong cơ thể sắp nhảy ra đến nơi, cùng không có tác dụng gì khác.

Quả nhiên, Tần Diệc càng phải dùng sức làm, hắn dứt khoát thẳng đùi lên quỳ

trên giường, hai tay nâng thẳng eo Cơ Ninh treo lên không, hung khí dưới háng

nâng cao từ trên hướng xuống cắm vào trong huyệt thịt ẩm ướt dinh dính trơn

trượt của nàng.

Hắn đi vào thật sâu, quy đầu cứ thế đơn giản chui vào tử cung quen thuộc mềm

mại nhỏ hẹp.

Gốc dương v*t chắc chắn đặt ở cửa huyệt bị mài ra bọt trắng, bụng Cơ Ninh

cũng bị hắn cắm vào làm lộ ra hình trụ.

Nàng bất lực nắm chặt đai lưng đỏ thẫm trên cổ tay, lại bị Tần Diệc đưa đẩy

mãnh liệt khiến nàng buông ra trong vô lực, bởi vì bị trói, giờ phút này nàng

muốn tránh cũng không có biện pháp

tránh.

Khoái cảm kịch liệt khó có thể thừa nhận từ huyệt thịt bị làm đến sưng lên lan

tràn khắp nơi trên đỉnh đầu cao trào tới gần, tiếng khóc đứt đoạn tại yết hầu.

Cơ Ninh nức nở, hai mắt sương mù đẫm lệ, cần cổ tinh tế ngẩng lên bị làm đến

mức hai con người trắng dã kêu cũng kêu không ra

tiếng.

Dịch thể cao triều tuôn ra, bị dương v*t tráng kiện ngăn toàn bộ ở trong huyệt,

lúc cao trào huyệt thịt mẫn cảm vẫn còn co rút xoắn chặt gậy th*t, Tần Diệc cúi

người cởi bỏ đại lưng trên cổ tay nàng, vừa tiếp tục làm vừa hôn lên mặt nàng.

“Ôm ta.” Hắn nói.

Mồ hôi to như hạt đậu từ quai hàm hắn rơi trên mặt Cơ Ninh, lại bị hắn từng

ngụm liếm hết.

Thân thể Cơ Ninh run rẩy liên tục, giống như là sắp chết chìm trong khoái cảm

không cách nào chống cự nơi đây, nàng thỉnh thoảng nấc nghẹn, thò tay vô lực

đẩy hắn ra, “Không, á… A….. Từ bỏ…”

Tần Diệc không ngừng, ngược lại rút ra đút vào càng lúc càng nhanh, hắn lại

nói, “Ôm ta.”

Cơ Ninh bị hắn làm đến đầu óc mơ hồ, tay run rẩy ôm lấy hắn, tội nghiệp đáp

lại nụ hôn của hắn, không lựa lời nói nói, “Tần Diệc, ôi… A… Không làm nữa,

không được… Phu quân tốt…”

Phu quân tốt.

Chỉ một tiếng này, làm cho tinh quan của Tần Diệc thất thủ, dương v*t ** vào

miệng tử cung, mãnh liệt bắn ra toàn bộ.

Vừa nhiều vừa nhanh, giống như đi tiểu trong cơ thể nàng.

Dịch thể đậm đặc màu trắng đục tử chỗ giao hợp dính chặt vào nhau bị ép ra,

Tần Diệc nhìn Cơ Ninh vùi đầu vào bộ ngực mình thấp giọng khóc nức nở, thời

gian thật lâu cũng không nói gì.

Hắn giờ phút này mang thần sắc giật mình, cùng với mấy tên tiểu tử lần đầu

ngủ nữ nhân vừa mới vào đã nhịn không được bắn ra không có gì khác nhau.

Tần Diệc ôm Cơ Ninh ngồi xuống, dương v*t khảm trong người co rúm vài cái,

lại làm nàng hừ ngâm vài tiếng.

Nhưng lúc này Tần Diệc giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong dục vọng, hắn

rũ mắt nhìn nàng, sau đó không hề có dấu hiệu mà kêu nàng một tiếng, “Cơ

Ninh.”

Thanh âm hắn khô khốc khàn khàn, giống như câu nói đầu tiên của người du

hành một mình vượt qua sa mạc bao la bát ngát, đang nhìn thấy dòng suối sinh

mệnh.

Đây là hắn lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, vào thời khắc hai người dùng tư thái

thân mật nhất ôm nhau.

Cơ Ninh tựa ở trong lòng ngực hắn, đưa tay ôm hắn, bàn tay vuốt ve lên vết sẹo

dữ tợn chằng chịt sau lưng, trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Nàng há mồm cắn cơ ngực khoẻ mạnh của hắn, khóc lóc kể lể nói, “Vừa rồi

chàng làm mạnh quá, ta cho là mình sắp chết rồi…”

Nhưng mặc dù nói như vậy, eo nhỏ lại nhịn không được nhẹ nhàng vặn vẹo trên

người hắn, nhưng Tần Diệc lại đè nàng xuống một chút.

Dường như khoái cảm hoan hảo cùng nàng sẽ làm hắn không cách nào tiếp tục

nói, thần sắc hắn chuyên chú nhìn nàng, cúi đầu xuống hôn một cái lên trán

nàng, tóc dài màu đen mềm mại rơi vào trên người nàng, thật lâu, hắn còn gọi

một tiếng, “Cơ Ninh.”

Hắn gọi rất mất tự nhiên, như là đằng sau hai chữ này lập tức muốn thêm vào

hai chữ “Công chúa”.

Hắn nói xong, cứ như vậy nhìn Cơ Ninh, bàn tay vòng lấy eo của nàng, không

để cho nàng động, cũng không lên tiếng.

Cơ Ninh không rõ ý của hắn, nàng cưỡi trên đùi hắn hơi lay động một chút, cảm

thụ được khoái cảm yếu ớt thoải mái dễ chịu, một bên hỏi hắn, “A….. Làm sao

vậy?”

Tần Diệc bị dao động của nàng làm cho đầu óc lại bắt đầu có chút mộng, hắn

nhíu lông mày, hai cánh tay dứt khoát đè nàng xuống, hắn nói, “Ta gọi nàng hai

lần rồi.”

Cơ Ninh khó hiểu, “Cái gì?”

Tần Diệc trầm mặc một chớp mắt, “Nàng cũng phải gọi ta hai lần.”

Cơ Ninh giờ mới hiểu được hắn đang nói cái gì, nàng nghẹn cười, đưa tay ôm

cổ của hắn, “Chàng muốn nghe sao?”

“Ừ.”

Cơ Ninh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Phu quân tốt, chàng động đi…”

Tần Diệc lại không hài lòng, hắn cau mày, “Không muốn câu đằng sau kia.”

Cơ Ninh nháy mắt, mỉm cười hôn hắn, ánh nến ấm áp rơi vào khuôn mặt mỹ lệ

của nàng, một đôi mắt sáng tinh tường phản chiếu mặt mũi hắn, thanh âm nàng

nhẹ nhàng tinh tế, giống như đang nói nhỏ bên bờ môi hắn, “Phu quân…”

Tần Diệc không lên tiếng, hắn cúi đầu chôn ở cổ nàng. Cơ Ninh cảm nhận được

lồng ngực hắn đang rung động, mặc dù không nghe thấy tiếng cười, nhưng nàng

cảm thấy hắn đang lén cười.

Thanh âm trầm thấp truyền đến từ trong cổ Cơ Ninh, hắn giao quyền chủ động

ra, “Động đi…”

Cơ Ninh không thuận theo, nàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, “Ta gọi chàng ba

lần rồi đấy, chàng còn ít hơn ta một lần.”

Ngoài cửa sổ bầu trời sao rực rỡ, mặt trăng xinh đẹp lượn quanh núi xanh. Tần

Diệc ôm lấy trăng sáng trong ngực, an tĩnh một hồi lâu, mới thấp giọng gọi tiếp.

Không phải “Cơ Ninh”, cũng không phải là “Nương tử”.

Mà là nhu hòa như nhẹ lông vũ, hai chữ bao hàm cả thương tiếc

“Khanh Khanh.”

(Editor: tên thân mật vợ chồng gọi nhau)

- End-
Bình Luận (0)
Comment