Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 7


Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Ngươi đừng có mà chọc thiên nhan giận dữ, Nhị Lang Thần!" Tức giận hiện rõ trên mặt đến nỗi cả tấn bột cũng không che được, rõ ràng có thể thấy cái mâm trắng bệch kia đỏ bừng một mảng.

"Dương Tiễn đã nói rồi, nghe điều không nghe tuyên.

Hiện tại thánh chỉ tới thì tới, còn ngươi có về được hay không, có quan trọng sao?"
"Còn dám đem Ngọc Đế ra dọa, ngươi biết chữ chết viết thế nào không?" Lão Tứ cười nhạo, hắn rút đao ra dán lên cổ Thiên nô.

"Đại nhân! Đại nhân! Tha cho tiểu nhân một mạng!"
"Phịch!" Thiên nô quỳ rạp dưới đất, tay dâng thánh chỉ quá đỉnh đầu, mồ hôi lạnh ứa ra.

Hao Thiên Khuyển nhìn về phía Dương Tiễn, thấy hắn hất cằm, lúc này nó mới dương dương đắc ý bước đến giật thánh chỉ long văn chói lòa, chân chó cọ bên người Dương Tiễn, đưa thánh chỉ qua.

Dương Tiễn một tay tiếp nhận, tay còn lại xoa đầu Hao Thiên Khuyển.

"Nhị gia, làm gì hắn bây giờ?" Lão Tứ hỏi ý kiến.

Dương Tiễn đọc qua từng câu từng chữ, nghe hỏi cũng chỉ giương mắt xua tay, ý bảo lão Tứ thả hắn đi.

"Cút đi." Lão Tứ cười lạnh, đạp Thiên nô một cái.

Thiên nô vừa nơm nớp lo sợ, vâng vâng dạ dạ nói mấy câu cảm tạ trên không đụng trời dưới không chấm đất (1), vừa không dám nhích người đi, chỉ cúi gằm mặt xuống.


Đợi sau khi tiếng bước chân đi xa một lúc lâu, hắn mới dám ngẩng đầu, không ngờ lại đối mặt với lão Lục, kinh sợ và căm hận ở trong mắt hắn bị nhìn không sót chút nào.

(1.

Trên không đụng trời, dưới không chấm đất 上不着天下不着地: trời trời đất đất, nói chuyện đâu đâu, chẳng có thông tin gì)
"Thứ gì đâu không." Lão Lục bỏ lại một câu như vậy, vén rèm cửa, bước qua ngạch cửa vào nhà.

"Nhị gia, sao không dạy dỗ tên dơ bẩn kia? Nói không chừng hắn đang tính kế ngươi, chẳng lẽ tình hình có gì thay đổi?" Lão Đại cau mày, nhìn thánh chỉ mà Dương Tiễn tùy tay ném trên án.

"Không có gì cả, chẳng qua là gần đây xuất hiện yêu thú Thiên Đình không thể ứng phó thôi.

Tên ngu xuẩn kia muốn làm gì cứ kệ hắn, dù sao kẻ bất mãn ta trên trời dưới đất này còn ít sao? Đỡ ô uế tay các huynh đệ." Dương Tiễn phất vạt áo ngồi xuống, trong giọng thấy rõ chẳng quan tâm.

"Nhưng......"
"Tâm ý của các huynh đệ Dương Tiễn xin nhận, chẳng qua loại chuyện này không đáng so đo."
Dương Tiễn tựa lưng vào ghế, vắt chân nhắm mắt, hình như đang nghỉ ngơi.

Mọi người nhìn nhau vài lần, Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên ghế dựa, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân mệt sao?"
Dương Tiễn mở mắt, trong mắt một mảnh sâu thẳm, không nhìn ra nét mệt mỏi.

Hắn đứng dậy lấy áo choàng treo trên ghế, nói một tiếng với Hao Thiên Khuyển rồi đẩy cửa ra ngoài.

"Nhị gia?" Lão Đại vội vàng đuổi theo, "Ngươi đi đâu vậy?"
"Trừ yêu, các huynh đệ dừng bước, lần này một mình Dương Tiễn là đủ.

Trước mắt Quán Giang Khẩu còn những sự vụ khác, làm phiền lão Đại cùng các huynh đệ xử lý giúp.

Nếu có chỗ không thể quyết định, đợi Dương Tiễn trở về lại thương thảo."
"Thiên Đình quả thực quá là vô năng, yêu ma quỷ quái tên nào cũng dám cưỡi lên đầu bọn họ." Lão Lục lắc đầu, "Lại còn ngay lúc sắp hết năm bận không đủ người làm."
"Ta thấy đã không tệ rồi, ít nhất bên này còn có vài người, bên Tam Thánh Mẫu ngay cả người hỗ trợ cũng chẳng có." Lão Đại cười vỗ vai huynh đệ nhà mình.

"Đại ca, xem huynh nói kìa.

Tam Thánh Mẫu cũng không cần phải xen vào nhiều chuyện vớ vẩn của Thiên Đình không phải sao?"
"Chủ nhân!" Hao Thiên Khuyển phấn chấn cắn chân tên yêu quái kéo đến bên cạnh Dương Tiễn.

"Làm không tồi." Dương Tiễn mỉm cười khen cẩu tử một câu, lúc chuyển hướng sang yêu quái lại trở về mặt than, "Vì sao ngươi lại đến Quá Giang Khẩu quấy phá? Hay là nói.....!Ngươi có phải do Thiên Đình phái tới?"
Yêu quái lấy bề ngoài như nhân loại kinh ngạc mở lớn hai mắt, sau đó lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn biết? Vậy ta nói cho ngươi biết!"

Hắn đến gần Dương Tiễn vài bước, cười một tiếng đầy dữ tợn liền biến thành một con bọ cạp cao chừng một người thường.

Hắn lập tức nhảy đến phía sau, cái đuôi lớn đâm thẳng tới bên hông Dương Tiễn.

Ngay cả mắt Dương Tiễn cũng không chớp, ung dung xoay người tránh đi, không ngờ trong mắt bò cạp tinh lóe lên một luồng sáng vàng làm hắn bị định thân, cho nên hắn vừa đúng tầm bị đâm.

"Bên hông ngươi quả nhiên có một chỗ trạo môn (2)." Bọ cạp tinh một đòn đắc thủ, biến trở về hình người cười sằng sặc, "Đúng rồi, ngươi biết Thiên Đình làm sao biết được không? Là muội muội ngươi nói họ biết đấy, vì một chút lợi ích nhỏ xíu xiu mà bán đứng thân ca ca, ngươi nói xem nên cười hay không đây?"
(2.

Trạo môn: vùng điểm yếu.

Người bị đánh trúng trạo môn sẽ như bị phế công, tan nát hộ thân kình.)
"Ngươi muốn chết!" Dương Tiễn gần như thốt ra ba chữ này từ kẽ răng.

"Ta có chết hay không cũng chẳng sao, chỉ cần Dương Tiễn ngươi sống không bằng chết là được." Bọ cạp tinh như phát điên, cả mặt mũi đều vặn vẹo, ngay sau đó đã bị Hao Thiên Khuyển xé thành từng mảnh nhỏ.

"Chủ nhân, ngài không sao chứ?"
Dương Tiễn lắc đầu, nhưng Hao Thiên Khuyển nhận ra tay cầm binh khí của hắn đang run lẩy bẩy.

Nó biết nhất định không được lạc quan cho lắm, nên không màng chủ nhân phản đối mà đỡ cánh tay của hắn.

Dương Tiễn mò mẫm ở phía sau, cả tay ướt đẫm máu đỏ tanh nồng, hắn cười nói với Hao Thiên Khuyển, "Đừng lo lắng, ngươi xem, không có độc."
Nhưng mà không có độc, sẽ có thứ gì chứ?
Đêm đó, Dương Tiễn bị bệnh nằm liệt trên giường.

Vương Mẫu dùng vân kính nhìn mồ hôi không ngừng trượt xuống trên trán hắn, hai mắt nhắm nghiền, hai đầu mày cau chặt cho thấy hắn thống khổ.

Hắn mơ mơ màng màng, rồi lại không thể bình yên đi vào giấc mộng.


Có khi sẽ nắm kéo đầu tóc mình, quay cuồng trên mặt đất, được người một lần lại một lần đỡ lên giường, thường lẩm bẩm nói mớ, ngẫu nhiên nghe được vài câu vỡ vụn không rõ, cái gì mà "Tam muội" "mẫu thân", còn có "sư phụ".

Mai Sơn huynh đệ gửi một phong thư qua Hoa Sơn, Dương Thiền có tới một lúc.

Nhưng Dương Tiễn không tỉnh táo lắm, không nhận ra muội muội tới, nàng lại không biết chăm sóc người, vì thế ngồi một hồi, hỏi chút chuyện, rồi mang lo lắng ra về.

Năm ngày sau, Dương Tiễn ngồi dậy, mở to hai mắt khốn đốn, lảo đảo đến cạnh cửa, dựa vách tường.

Hắn vươn tay ra ngoài, có tuyết rơi trên lòng bàn tay hắn.

"Chủ nhân, ngài cảm thấy thế nào?" Hao Thiên Khuyển bưng chậu than, thấy sắc mặt Dương Tiễn cũng xem như bình thường, nó mừng rỡ như điên.

"Ta đi Côn Luân một chuyến, sau đó, chúng ta lên trời." Giọng điệu hắn xa xăm mà mờ ảo, như gió thoảng qua, để rồi bị che giấu đi.

Dứt lời, hắn đã thả người bay đi.

Hao Thiên Khuyển cảm thấy, hình như nó không hiểu chủ nhân.

Mà thôi không sao hết, chủ nhân nói gì cũng đều đúng.
———— W.a.t.t.p.a.d ————.

Bình Luận (0)
Comment