Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 11


Về phía U Minh Thú.

Y đang muốn đến một nơi, nhưng trên đường đi gặp phải nhóm người tu tiên giả trước đây [ chap 2,3 ].

U Minh Thú đành gác lại một lúc, theo dõi bọn họ, xem thử mục đích của họ tới đây làm gì.

Hiện tại bọn họ đang ở thôn làng, đang trong khu đấu giá có tên là " Thiên Như Ý "
U Minh Thú: { Đám người này tới đây làm gì nhỉ? Không lẽ chỉ là mua yêu thạch thôi sao? } [ mỗi yêu thú có một viên linh thạch tùy từng cấp độ, yêu thú có cấp độ càng cao yêu thạch càng có giá trị, yêu thú cấp độ quá thấp sẽ không có yêu thạch.

Yêu thạch có linh khí vô cùng dồi dào, rất tốt cho việc tu luyện của tu tiên ] { MÀ CHỖ NÀY LÀM GÌ CÓ YÊU THẠCH MÀ MUA? }
Lan Lăng: ( tay cầm quạt ngọc vừa mới mua được, miệng thì than thở) THẬT TÌNH, ĐỆ KHÔNG HIỂU NỔI TẠI SAO SƯ PHỤ LẠY BẮT CHÚNG TA TỚI VÙNG ĐẤT NÀY NỮA.
A Bảo: ( tay phải cầm đùi gà nướng) NHƯNG CHỖ NÀY RẤT TUYỆT MÀ? ĐỒ ĂN RẤT NGON, CÒN CÓ NHIỀU DỊ BẢO QUÝ HIẾM NỮA.
Đinh Vương: KHÔNG SAI, CHỖ NÀY THẬT SỰ RẤT KÌ LẠ.
Lan Lăng, A Bảo: ( đồng loạt nói) KÌ LẠ? KÌ LẠ CHỖ NÀO?
A Bảo: CHỖ NÀY RẤT TỐT, KHÔNG CÓ XUNG ĐỘT, VÀ CŨNG CHẲNG CÓ YÊU THÚ NÀO PHÁ PHÁCH CẢ.
Đinh Vương: KÌ LẠ CHÍNH LÀ Ở CHỖ ĐÓ.
Lan Lăng: ( đưa cây quạt lên cằm, chăm chú hỏi sư huynh) NHỊ SƯ HUYNH CÓ THỂ NÓI RÕ CHO TỤI ĐỆ HIỂU HƠN ĐƯỢC KHÔNG?
Đinh Vương: HAI ĐỆ KHÔNG ĐỂ Ý SAO, NƠI NÀY RÕ RÀNG LÀ MỘT HÒN ĐẢO LỚN, CÁCH RẤT XA ĐẤT LIỀN.

A Bảo: THÌ ĐÚNG MÀ? ( vừa nhai vừa nói) SƯ PHỤ CŨNG CÓ NÓI CHUYỆN NÀY.
Đinh Vương: NHƯNG HAI ĐỆ XEM XÉT KĨ LẠI XEM.

MỘT HÒN ĐẢO GIỮA ĐẠI DƯƠNG, LINH KHÍ Ở ĐÂY KHÔNG NHIỀU, CON NGƯỜI SỐNG Ở ĐÂY CŨNG RẤT ÍT, CHỈ CÓ KHU LÀNG NÀY LÀ CÓ NGƯỜI TẬP TRUNG SỐNG.

HƠN NỮA ĐẤT Ở ĐÂY CŨNG RẤT RỘNG, NHƯNG KHU LÀNG CHỈ CHIẾM MỖI 1/10 HÒN ĐẢO.
U Minh Thú: { Tên này tinh ý phết }
Lan Lăng: ( nghiêng đầu qua trái) THẾ THÌ CÓ GÌ ĐẶC BIỆT?
Đinh Vương: ( tay cầm quyển sách) MẶC DÙ CHỖ NÀY GỌI LÀ THÔN LÀNG, NHƯNG CƠ SỞ VẬT CHẤT Ở ĐÂY RẤT PHONG PHÚ, NÁO NHIỆT KHÔNG KHÁC GÌ THÀNH ĐÔ VẬY.

KĨ THUẬT CŨNG RẤT TIÊN TIẾN.

NHƯNG LẠI KHÔNG CÓ LẤY MỘT CON THUYỀN.
A Bảo: ( thiếu kiên nhẫn) HUYNH NÓI TẸT RA ĐI.

CỨ LÒNG VÒNG THẾ? ಠ⁠∀⁠ಠ
Lan Lăng: ( ngộ ra được gì) Ý CỦA HUYNH LÀ NGƯỜI Ở ĐÂY ĐỀU TỚI TỪ NƠI KHÁC ĐẾN?
Đinh Vương: KHÔNG SAI.
A Bảo: CHẮC LÀ NGƯỜI TỊ NẠN Ở KHU VỰC NÀO ĐÓ TRÔI TỚI ĐÂY THÔI MÀ.
Lan Lăng: HÒN ĐẢO NÀY CÁCH RẤT XA ĐẤT LIỀN.

NẾU LÀ GẶP NẠN TRÊN BIỂN THÌ NGƯỜI THƯỜNG KHÔNG THỂ SỐNG SÓT.

CÒN NẾU LÀ NGƯỜI BẢN ĐỊA THÌ KĨ THUẬT KHÔNG THỂ PHÁT TRIỂN TỚI VẬY.

A Bảo: (⁠@⁠_⁠@⁠;⁠) { Méo hiểu gì hết trơn }
Đinh Vương: TUY KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC CẤP BẬC CỦA HỌ, NHƯNG TA DÁM KHẲNG ĐỊNH HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI THƯỜNG.

NẾU LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG DI CƯ TỚI THÌ PHẢI CÓ THUYỀN BÈ, HOẶC PHẢI CÓ NGƯỜI Ở NƠI TA BIẾT ĐẾN.
Lan Lăng: NHƯNG NƠI NÀY VỐN CHƯA TỪNG ĐƯỢC NGHE NÓI ĐẾN.

CŨNG KHÔNG CÓ TÊN CHO HÒN ĐẢO NÀY.


NÓ....!NÓ GIỐNG NHƯ LÀ VÙNG ĐẤT CỦA CÁC CAO NHÂN TỚI ĐÂY TU DƯỠNG.
U Minh Thú: ( thu nhỏ người, núp trên gác mái) { thông minh ra phết.

Chắc chưởng môn của chúng có quen ai ở đây.

}
A Bảo: TA CHẲNG HIỂU HAI HUYNH ĐANG NÓI GÌ CẢ, HAI NGƯỜI NGHĨ NHIỀU RỒI.

CHƯỞNG MÔN NHỜ CHÚNG TA TỚI CHỈ ĐỂ GỬI ĐỒ ĐẾN MỘT NGƯỜI MÀ.
Lan Lăng: SƯ PHỤ CÒN DẶN CHÚNG TA Ở ĐÂY TÌM MỘT CON YÊU THÚ SIÊU CẤP.

TIỆN THỂ HỌC HỎI NƠI NÀY.
U Minh Thú: { quả nhiên }
Lan Lăng: MÀ VỊ ĐẠI NHÂN ĐÓ KHÔNG Ở ĐẤY.

HƠN NỮA NGÀY MAI LÀ HẾT HẠN RỒI, CHÚNG TA PHẢI VỀ.
A Bảo: CHỊU THÔI.

COI NHƯ LÀ CHUYẾN ĐI CHƠI ĐI.
Đinh Vương: ( gấp sách lại) HAI ĐỆ Ở ĐÂY MUỐN LẤY GÌ THÌ LẤY ĐI.

TA VỀ THU XẾP HÀNH LÝ.

A Bảo: ĐƯỢC.

SƯ HUYNH MUỐN LẤY GÌ VỀ LÀM KỈ NIỆM KHÔNG?
Đinh Vương: TA KHÔNG CẦN ĐÂU.

HAI ĐỆ CỨ CHƠI THỎA THÍCH ( đi ra khỏi quán, đứng trước cửa) { Nếu có thể.

Ta chỉ muốn gặp lại cậu bé ấy.

}.......!{ Con mèo lông đỏ đó....!họ có liên hệ gì không nhỉ? }.

Truyện Ngược
U Minh Thú: ( vẫn còn trong quán) { chắc hết thông tin rồi } ( ngoẵn mặt bỏ đi) {.......!Mà thôi, không còn nhiều thời gian nữa }
.......
.......
.......
...Còn tiếp....

Bình Luận (0)
Comment