Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 35

Diệp Nam muốn rời đi, Tần Vạn Băng tức khắc duỗi tay kéo cậu lại. Động tác tay chân của đôi bên dần trở nên kịch liệt, khiến những sinh viên đi ngang qua cũng phải nhòm ngó. 

Tần Vạn Băng vòng tay ôm bả vai Diệp Nam, đè mạnh người cậu xuống rồi mỉm cười với những sinh viên kia, nói: “Đây là em trai tôi, tôi đang đùa với cậu ấy thôi.”

Những người kia tin là thật, không để ý đến chuyện xảy ra giữa hai anh em này nữa. 

Tần Vạn Băng rất khỏe, Diệp Nam mất rất nhiều sức mới có thể vùng ra, sau đó không cho Tần Vạn Băng cơ hội tóm được cậu nữa. 

Diệp Nam dựa lưng vào cây cột bên đường, nhìn Tần Vạn Băng với ánh mắt cảnh giác. Vị trí này vừa hay chắn được tầm nhìn từ con đường đối diện. Cậu không muốn Nhậm Dịch chứng kiến cảnh này. Nếu Tần Vạn Băng biết bên cạnh cậu lại xuất hiện một người bạn khá giả thì có thể hắn sẽ quấn lấy Nhậm Dịch ngay, y như với Ký Tương hồi lớp 10. Về mặt này, Tần Vạn Băng không hề biết điểm dừng ở đâu. Không, cho dù ở phương diện nào đi chăng nữa, Tần Vạn Băng cũng chẳng biết thỏa mãn là gì. 

“Anh đi đi, chị dâu đã gọi điện cho tôi rồi.” Diệp Nam nói với Tần Vạn Băng. 

“Cô ta thích gọi thì cứ gọi, anh sợ ả chắc?” Tần Vạn Băng nhìn Diệp Nam chằm chặp. 

Hắn đã quyết tâm, lần này nhất định phải tới công chuyện với Diệp Nam. Trừ khi cậu hô kêu cứu ngay giữa phố, hoặc là chạy về đồn cảnh sát nhờ trợ giúp, không thì chỉ e cậu sẽ dùng dằng mãi với hắn ở chỗ này. Nhưng theo những gì hắn biết về Diệp Nam, cậu sẽ không kêu cứu đâu. 

“Anh trai chỉ muốn tìm gặp em ôn chuyện, lâu lắm không gặp, anh hơi nhớ em rồi đó.” Tần Vạn Băng dịu giọng dỗ dành. 

Diệp Nam không nghe hắn nói, cúi đầu nhìn điện thoại. Cậu mở WeChat, gửi cho Nhậm Dịch một tin nhắn. 

「 Em có chút việc đột xuất, có khi tối mới về được. Anh đừng chờ em nữa, về nhà trước đi. 」

Nhậm Dịch không trả lời tin nhắn mà gọi điện cho cậu ngay và luôn. Diệp Nam che kín di động, đáy mắt hiện lên nét khó xử. Cậu không muốn ngắt cuộc gọi từ Nhậm Dịch nên đành chuyển điện thoại về trạng thái im lặng, mặc cho thông báo có người gọi tới vẫn đang lẳng lặng truyền đến.   

“Ai đang tìm em?” Tần Vạn Băng nhìn cậu gườm gườm. 

Lúc này Diệp Nam mới thật sự nổi cáu, cậu cũng bắt chước hắn, nhìn trả gay gắt: “Liên quan tới anh à?”

Diệp Nam bỏ điện thoại vào túi áo, xoay người định rẽ sang một con đường khác: “Bây giờ tôi phải đi, anh đừng có theo tôi.”

Cậu mới đi được vài bước đã phát hiện Tần Vạn Băng nhanh chóng bám theo, bèn quay ngược lại chỉ thẳng vào hắn:

“Anh còn bám theo thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát gì cơ? Anh có làm gì đâu, em trai à.” Tần Vạn Băng nở nụ cười, “Chẳng lẽ anh không thể đi sau em trên cùng một con đường sao? Không phải em đang học Luật hả, phổ cập kiến thức cơ bản cho anh nghe nào?”

Diệp Nam mím chặt môi, tăng tốc độ, muốn đi càng sớm càng tốt đến chỗ mà Nhậm Dịch không thể nhìn thấy. Về phần Tần Vạn Băng thì cậu có cách cắt đuôi hắn ta. 

“Nhắc mới nhớ, ngày ấy chúng ta cũng có báo cảnh sát đâu.” Tần Vạn Băng rảo bước đuổi theo, “Mấy đứa bạn học của em có biết chuyện ấy không? Con ngoan trò giỏi Diệp Nam năm nào cũng ẵm học bổng có quá khứ như thế nào?”

Diệp Nam dừng bước, lạnh lùng nhìn Tần Vạn Băng. 

“Em sợ rồi à?” Tần Vạn Băng nhoẻn miệng cười, tiến lên kéo tay cậu, “Bây giờ mới chịu ngoan, theo anh về nào.”

“Về đâu chứ?” Diệp Nam hỏi. 

“Về nhà.” Tần Vạn Băng hạ giọng, nói với cậu với vẻ thần bí, “Anh có một căn nhà khác, em chưa biết à? Anh sẽ để em là người đầu tiên đến đó nhé.”

Diệp Nam thoát khỏi cái nắm tay của Tần Vạn Băng, đút tay vào trong túi áo. Tay cậu mò tới nút mở khóa điện thoại, ấn vân tay lên đó. Hôm nay chỉ có hai người gọi cho cậu, ngoại trừ Nhậm Dịch thì chỉ còn chị Phương. 

“Anh có một căn nhà khác?” Diệp Nam trố mắt, “Nghĩa là sao?”

“Gần đây anh của em phát tài rồi, biết chưa?” Tần Vạn Băng ghé sát lại nói vào tai cậu, “Anh bật đèn xanh cho mấy doanh nghiệp, bọn họ báo đáp anh, con số này.”

Tần Vạn Băng xòe một bàn tay: “Em đoán thử xem, đơn vị là bao nhiêu?”

“Chục nghìn à?” Diệp Nam nhìn hắn. 

Tần Vạn Băng đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cậu, vuốt ve tóc cậu: “Em còn non và xanh lắm, Nam Nam.”

“Đừng gọi tôi như thế.” Diệp Nam cau mày. 

Cậu thấy sắc mặt Tần Vạn Băng trầm xuống, mím môi, lát sau hắn lại lên tiếng nhưng giọng điệu có phần ôn hòa hơn: “Chuyện anh mua nhà mới, chị dâu biết chưa?”

“Sao anh có thể để cô ta biết được? Hơn nữa anh sẽ không cho ả một xu nào đâu.” Tần Vạn Băng móc điếu thuốc ra châm lửa, ngậm vào miệng, “Em yên tâm đi, anh đã dùng một số thủ đoạn rồi, cho dù ly hôn thì ả cũng không chấm mút được tí gì từ căn nhà ấy đâu.”

“Nhà ở chỗ nào?” Diệp Nam lại hỏi. 

“Khu mới xây ở ngoại ô, nhà ở lưng núi, em từng nghe nói chưa?” Tần Vạn Băng cười nhạt, “Sao nào? Muốn tới à? Anh đánh xe qua đây, em theo anh về đó nhé.”

Diệp Nam gật đầu: “Anh đi lấy xe đi.”

“Em muốn đi cùng anh thật à?” Tần Vạn Băng ngạc nhiên nhìn cậu, “Em không gạt anh đấy chứ?”

“Không gạt anh.” Diệp Nam lắc đầu. 

Đợi đến khi Tần Vạn Băng ngờ vực quay người đi xa mấy bước, Diệp Nam lập tức moi điện thoại ra từ túi áo.  

“Chị Phương, vừa rồi chị đã nghe rõ cả chưa?” Diệp Nam nói một câu vào di động. 

Cậu chỉ kịp nói mỗi một câu. Đúng lúc này, Tần Vạn Băng vừa hay quay đầu lại, phát hiện cậu cầm điện thoại. Hắn vứt luôn điếu thuốc xuống đất, vừa trỏ tay vào người Diệp Nam vừa chạy tới. 

Diệp Nam đã chuẩn bị kỹ, ngắt cuộc gọi, đi về bốt gác ven đường. Cậu không có lý do chính đáng để ngăn cản và xử lý Tần Vạn Băng. Song Tần Vạn Băng lớn mật đến đâu cũng sẽ không dám làm càn trước mặt cảnh sát. 

Diệp Nam mới xoay người, cánh tay đã bị chộp lấy. Cậu muốn né tránh theo bản năng, bỗng phát hiện người đằng sau chính là Nhậm Dịch. 

Nhậm Dịch mặc một chiếc áo gió màu đen, dáng dấp cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo cực độ. Anh đang nhìn về phía Tần Vạn Băng, anh đã thấy hắn đang giơ tay lên, hiển nhiên đang định đánh Diệp Nam. Tuy ánh mắt của Nhậm Dịch vô cùng lạnh lùng, nhưng bàn tay anh nắm lấy tay Diệp Nam lại cực kỳ ấm áp. 

Diệp Nam kinh ngạc nhìn Nhậm Dịch,  hốc mắt hơi nóng lên, chẳng mấy chốc đã trở nên ẩm ướt. 

Tần Vạn Băng tiến đến trước mặt Diệp Nam, nhướn mày: “Anh là ai?”

Nhậm Dịch rũ mắt, liếc qua quan sát hắn: “Còn anh là ai?”

“Tôi là anh trai em ấy.” Tần Vạn Băng chỉnh cổ áo, chỉ vào Diệp Nam, “Anh là giảng viên đại học của em ấy?”

“Tôi chưa từng nghe em ấy nhắc đến chuyện có anh trai.” Nhậm Dịch cũng nhìn về phía Diệp Nam. 

Diệp Nam mím môi, đáp: “Em không có anh trai.”

Nhậm Dịch gật đầu, ngón tay lần xuống nắm được tay Diệp Nam: “Mình đi thôi.”

Diệp Nam vốn định bỏ đi cùng Nhậm Dịch theo bản năng, nhưng cậu hiểu rõ nếu cứ mặc kệ Tần Vạn Băng thì mối nguy về sau sẽ cực kỳ lớn. 

“Anh ấy không phải giảng viên của trường, càng không phải là người anh dây vào được đâu.” Diệp Nam liếc mắt sang phía Tần Vạn Băng,  “Những gì anh nói hôm nay tôi đã chuyển hết cho chị Phương, cũng đã thu âm hết lại rồi. Nếu anh không muốn tiền đã tới tay còn mọc cánh bay đi thì đừng tới tìm tôi nữa.”

Nghe cậu tỏ ý bảo vệ Nhậm Dịch ngay từ câu đầu tiên, ánh mắt Tần Vạn Băng lóe lên sự dữ dằn hiểm ác. 

“Anh mà sợ em mách lẻo cho cô ta à? Em nói với ả, muốn ly hôn thì anh chiều.”  Tần Vạn Băng cười lạnh, “E rằng cô ta chẳng có cái gan này đâu.”

Diệp Nam không muốn tiếp tục nghe mấy lời châm chọc hiểm hóc tàn nhẫn từ miệng Tần Vạn Băng, cậu kéo tay Nhậm Dịch, thì thầm: “Mình đi thôi.”

Nhậm Dịch gật đầu, đặt tay lên vai Diệp Nam, dùng thân mình che chở cậu rồi dắt cậu vào vệ đường. 

Bước chân Diệp Nam càng lúc càng vội, cậu muốn cùng Nhậm Dịch thoát khỏi tần nhìn của Tần Vạn Băng. Nhưng có nhanh thế nào thì tiếng Tần Vạn Băng vẫn truyền đến tai họ. 

“Vị này tên họ là gì nhỉ? Anh quen biết Diệp Nam bao lâu rồi?” Tần Vạn Băng sẵng giọng nói với Nhậm Dịch, “Anh hiểu nó chừng nào? Anh biết những chuyện đã xảy ra với nó không?”

Bước chân Nhậm Dịch khựng lại, trong lòng Diệp Nam cuống cuồng lo lắng, gắng sức kéo cánh tay Nhậm Dịch hòng ngăn anh quay đầu. 

“Nó hại chết em trai ruột của mình, thằng bé ấy mới ba tuổi đầu.” Tần Vạn Băng nở nụ cười đắc chí, tiếp tục nói sang sảng, “Anh biết việc này chứ?”

Những câu Tần Vạn Băng nói ra không chỉ khiến Nhậm Dịch phải ngoái đầu mà còn làm một số người qua đường lao nhao ngó nghiêng nhìn họ. Diệp Nam thả cánh tay Nhậm Dịch, tay cậu buông thõng như thể cạn sạch sức lực. Nhưng Nhậm Dịch chỉ ngoái đầu liếc nhìn Tần Vạn Băng một cái. Bàn tay anh nắm những ngón tay Diệp Nam thật mạnh, thật chặt, anh cúi đầu nói cho Diệp Nam nghe: “Chúng ta qua bên kia đường nào, anh đã bảo Ôn Bình lái xe tới đó rồi.”

Diệp Nam theo Nhậm Dịch qua bên kia, thấy chiếc Maybach và Ôn Bình đứng chờ sẵn, cậu mới từ từ khôi phục tri giác. 

“Không phải anh lái xe đến đây à, sao lại gọi Ôn Bình đón anh…” Diệp Nam nói với giọng khàn khàn. 

“Vì tâm trạng anh bây giờ không thích hợp để lái xe.” Nhậm Dịch chỉ giải thích như vậy. 

Ôn Bình lái xe chầm chậm tiến về phía trước. 

Nhậm Dịch và Diệp Nam ngồi ở ghế sau, anh dang tay phủ trọn bờ vai Diệp Nam, để cậu nép vào lòng mình. Diệp Nam lập tức ngoan ngoãn dựa vào người đối phương, cúi mặt không hé tiếng nào. 

“Đừng nghĩ ngợi gì hết, em nghỉ ngơi chút đi.” Nhậm Dịch ôn tồn nói. 

Diệp Nam nhỏ nhẹ đáp vâng, khép mắt lại. Nhưng sao có thể không nghĩ bất cứ điều gì được? Có một số việc không phải là mình không muốn, mà là không làm được. 

Diệp Nam vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy giọng nói của một cậu bé. Cậu nhóc đang gọi anh trai. 

Dù Ôn Bình lái xe rất vững nhưng không tránh khỏi việc cạ lốp vào mặt đường. Mỗi khi phần gầm xe cạ vào mặt đất, ngón tay Diệp Nam sẽ khẽ co giật. Trong tai cậu tràn đầy âm thanh xe phanh gấp, tiếng vang từ vật nặng va vào cửa xe, chúng lần lượt xuất hiện rồi lặp lại bên tai cậu, hoàn toàn che đi điệu nhạc êm dịu đang phát trong xe.

Ôn Bình lái xe đến bãi đỗ xe nhà trẻ Thiên Tinh, chậm rãi đạp thắng xe, ấy vậy mà Diệp Nam vẫn bừng tỉnh. 

Hàng mi bị thấm ướt, trong mắt long lanh ánh nước, cậu choàng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tới nơi chưa ạ?” Diệp Nam khẽ hỏi. 

“Đến rồi.” Nhậm Dịch cúi đầu nhìn cậu, “Em muốn xuống xe à? Hay là đợi trong xe nhé.”

“Em sẽ xuống xe.” Diệp Nam trả lời. 

Nhậm Dịch để Ôn Bình vào nhà trẻ bế Tiểu Hổ ra ngoài, anh thì đứng cạnh trông Diệp Nam.

“Em vào đón Tiểu Hổ nhé.” Diệp Nam nói. 

Nhậm Dịch kéo cậu lại: “Đợi một lát là được, Ôn Bình đã vào trong rồi.”

Diệp Nam cúi đầu vâng một tiếng. Cậu nghĩ bụng, chắc Nhậm Dịch sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở bên chăm sóc Tiểu Hổ nữa đâu nhỉ.

Hôm nay Tiểu Hổ được tham gia sự kiện, bé đang mặc bộ trang phục biểu diễn được thay sau khi tới trường, trên mặt vẫn còn một lớp trang điểm phơn phớt, gương mặt hây hây đỏ, hưng phấn vẫy tay về phía này. 

Ôn Bình bế Tiểu Hổ tiến về chỗ họ, đặt cậu bé xuống đất. Tiểu Hổ vui vẻ chạy ngay tới chỗ Nhậm Dịch và Diệp Nam đứng chờ. Nhậm Dịch đón được Tiểu Hổ, song Diệp Nam chỉ chôn chân tại chỗ, chết lặng mà nhìn Tiểu Hổ. 

“Tiểu Hổ qua ôm anh được không?”Cậu nghe thấy Nhậm Dịch khẽ khàng nói với Tiểu Hổ một câu. 

Tiểu Hổ ngoái đầu quan sát Diệp Nam, thì thầm: “Anh con bị sao thế ạ?”

“Anh hơi mệt, Tiểu Hổ ôm anh một chút đi, anh sẽ khá hơn đấy.” Nhậm Dịch đáp. 

Tiểu Hổ gật đầu, lập tức dang hai tay ra chạy về phía Diệp Nam, nhanh chóng lao vào lòng cậu. 

Diệp Nam đón lấy cậu bé một cách vững vàng, ngồi thụp xuống ôm chặt nhóc. 

“Anh ơi, anh đừng lo, rồi anh sẽ bình thường ngay thôi!” Tiểu Hổ nghiêm túc nói với cậu.

Diệp Nam gật đầu. Đôi mắt cậu nhắm chặt, nhưng dòng lệ vẫn ứa ra từ hốc mắt.
Bình Luận (0)
Comment