Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 40

Diệp Nam lặng lẽ cúi vùi đầu thật thấp để chắc rằng Nhậm Dịch không đẩy cậu ra rồi mới rủ rỉ nói tiếng chúc ngủ ngon. Cậu nhạy cảm mà cảm nhận đầu ngón tay Nhậm Dịch lướt qua vành tai và sườn má, cuối cùng dừng lại một lát ở trên cằm của cậu.

Nhịp thở của Nhậm Dịch ve vãn ngay sát tai cậu, đủ gần đến mức khiến cậu ngừng thở. Song làn môi Nhậm Dịch chỉ dịch chuyển theo quỹ đạo của ngón tay, lướt phớt qua chiếc cằm, vành tai, cuối cùng khẽ đặt nụ hôn lên má cậu. Hôn xong, Nhậm Dịch thu cánh tay về, đặt lên eo rồi ôm ghì lấy cậu. Sau đó anh thì thầm một tiếng “ngủ ngon”.

Không phải là một nụ hôn nồng nàn như đêm qua, nhưng hai người thoạt nhìn thân mật hơn nhiều. Ít nhất là Diệp Nam thấy như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đến gần thể hiện sự thân thiết với một người, đối phương cũng không chối từ sự thân mật của cậu.

Không biết là do công của chiếc gối Diệp Nam đem lên hay cái ôm nồng ầm từ Nhậm Dịch làm cậu thấy an lòng, đêm nay Diệp Nam ngủ rất sâu. 

Sáng sớm khi cậu tỉnh giấc, Nhậm Dịch đã rời giường. Diệp Nam đẩy cửa phòng tắm, cậu phát hiện một lớp hơi nước mờ ảo bám trên mặt gương, có lẽ Nhậm Dịch vừa thức dậy đã đi tắm. Nhưng mà kiểu gì chứ…Nhậm Dịch hẳn là vẫn đang chạy bộ nhỉ?

Diệp Nam tới bên cửa sổ kéo rèm ra một chút, muốn tìm xem có thấy bóng dáng Nhậm Dịch qua khung kính này hay không. Mới sáng sớm, tiểu khu biệt thự vẫn chìm trong tĩnh lặng, chẳng có lấy một bóng người trên đường, cảnh tượng những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ lấp lánh cũng được thu hết vào mắt.

Diệp Nam cụp mắt nhìn xuống, vừa khéo thấy Nhậm Dịch đang đứng dưới vườn hoa. Cậu lờ mờ thấy vài đóa hoa trắng mới nở trên những cây trà từ vườn nhà Ôn Gia mới trồng hoa trắng, nhị hoa vàng nhạt lúc ẩn lúc hiện trong những cánh hoa, trong lòng cậu lập tức vui mừng khó tả. 

Diệp Nam mở cửa định phi xuống lầu dưới, bỗng sực nhớ mình chưa rửa mặt nữa. Bàn chải đánh răng và khăn mặt của cậu để hết ở dưới phòng ở lầu hai, cho nên cậu thay đổi đường đi, xuống dưới đấy đã.

Tiểu Hổ đã đợi cậu ở trước cửa phòng y như hôm qua. May là Tiểu Hổ còn bé nên không phát hiện có gì đó là lạ, nó chỉ ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn cậu: “Sao anh lại đi xuống từ lầu trên vậy ạ?”

Diệp Nam: “…”

Diệp Nam không muốn nói dối Tiểu Hổ cho lắm, chỉ đành lấp lửng nửa thật nửa giả: “Anh mới qua phòng ba em.”

“Anh muốn đánh thức papa ạ?” Tiểu Hổ thắc mắc, “Nhưng papa dậy sớm ơi là sớm! Papa là số một đó!”

Diệp Nam mỉm cười, xoa xoa tóc Tiểu Hổ: “Ừ, papa là số một!”

Vệ sinh cá nhân xong, Diệp Nam dắt tay Tiểu Hổ xuống dưới nhà.

Dì Tiêu trông thấy hai người thì cười tươi rói: “Dậy rồi à? Mau qua ăn bữa sáng đi.”

“Dì Tiêu, cháu muốn ra thăm vườn hoa một xíu đã, cháu sẽ quay về ngay.” Diệp Nam nói.

Dì Tiêu đồng ý: “Ừ, hai đứa đi đi.”

Diệp Nam vừa đẩy mở cửa lớn vừa trò chuyện với Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, anh thấy cây trong vườn nhà mình nở hoa rồi đó, em có muốn ngắm không nào?”

“Em muốn! Có phải cây táo nở hoa không ạ?” Tiểu Hổ vô cùng thích thú.

“Không phải, là cây khác, đó là cây được chú Ôn Gia chở từ vườn cây ăn quả đến đây có, nó tên là cây trà.” Diệp Nam giải thích.

Diệp Nam vừa nói vừa dắt Tiểu Hổ ra ngoài, không ngờ Nhậm Dịch đứng ngay trước cửa.

Diệp Nam có phần mừng rỡ, ngước lên khoe với Nhậm Dịch: “Nhậm Dịch, em thấy cây trà nở hoa rồi.”

“Anh cũng vậy.” Nhậm Dịch gật đầu, “Anh hỏi Ôn Gia rồi, hoa nở khá sớm, nhưng không có vấn đề gì.”

Diệp Nam khẽ nói: “Em muốn đi xem, còn muốn tưới nước cho chúng nữa.”

“Đi nào, để anh dắt Tiểu Hổ.” Nhậm Dịch dắt tay Tiểu Hổ đi.

Diệp Nam cầm bình tưới đi vào vườn hoa. Cây trà rất cao, hoa cũng mọc trên cành cao vô cùng, đứng dưới tàng cây nhìn lên còn chẳng thấy rõ bằng ngó từ trên lầu. Nhưng Diệp Nam vẫn vô cùng hứng khởi, đi lòng vòng quanh quẩn giữa mấy cây trà, trên mặt khó nén được nụ cười vui vẻ.

Nhậm Dịch nắm tay Tiểu Hổ đứng gần đó, thong thả nói chuyện với Tiểu Hổ, nhưng ánh mắt lại mải dõi theo bóng dáng Diệp Nam. Diệp Nam quay đầu bắt gặp cảnh tượng này, bỗng cảm thấy vô cùng an lòng.

Quan hệ giữa cậu và Nhậm Dịch không vì sự thân mật mỗi đêm mà nhảy vọt ngay, điều này khiến Diệp Nam thanh thản và vững lòng hơn nhiều. Cậu hợp với kiểu tình cảm tiến triển ngày càng sâu đậm hơn là tình yêu si dại sớm nở tối tàn như hoa phù dung.

Qua hai ngày nữa sẽ là kì nghỉ quốc khánh. Diệp Nam còn phải thi nốt hai môn nữa. Buổi tối về nhà cậu phải đọc sách chuyên ngành dày cộp, khuya lắm mới đi tắm rửa, xong xuôi thì qua phòng Nhậm Dịch ngủ.

Hình như dạo này Nhậm Dịch đã giải quyết hết công việc trước mắt, Diệp Nam rất ít khi thấy Nhậm Dịch ở dưới phòng khách. Lần nào sang phòng Nhậm Dịch cũng bắt gặp cảnh anh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ thư thái lật sách.

“Đọc sách xong rồi à?” Nhậm Dịch nhìn qua, buông cuốn sách trên tay xuống.

“Xem xong rồi, mai thi hai môn sẽ dễ thở hơn chút.” Diệp Nam vừa nói vừa đi tới ngồi xuống giường.

Nhậm Dịch tiện tay đặt sách lên giá.

Diệp Nam để ý rằng những cuốn sách mà Nhậm Dịch đọc mấy ngày nay không có hôm nào trùng nhau, như thể chỉ đọc cho biết, hoặc để giết thời gian. Cậu ngẩng lên nhìn Nhậm Dịch. Nhậm Dịch lập tức đứng dậy đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn ngắm cậu. 

Diệp Nam đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, có lẽ ngày nào Nhậm Dịch cũng đều chọn một cuốn sách không phải để đọc, mà chỉ là vì chờ cậu thôi.

“Em đã nghĩ ra chỗ đi nghỉ lễ chưa?”

“Anh làm xong hạng mục game của Lăng Sơ rồi sao?”

Hai người đồng thời lên tiếng.

“Em à? Em không muốn đâu, em ở đây cũng rất tốt rồi.” Diệp Nam ngại quá nên cười ngượng.

Nhậm Dịch gật đầu: “Vậy thì đi theo anh đi, chúng ta đến một nơi có phong cảnh khá đẹp, đưa Tiểu Hổ theo.”

Nhậm Dịch nói xong, Diệp Nam vẫn đang nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Anh ngừng một chút, trả lời thắc mắc của Diệp Nam: “Phần công việc của anh về game của cậu ta đã hoàn thiện rồi, những phần khác anh đã giao cho nhân viên trong công ty làm, anh không cần đích thân xử lý mọi chuyện.” 

Diệp Nam gật đầu đã hiểu.

Nhậm Dịch nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Em không muốn hỏi anh dẫn em đi đâu sao?”

“Với em thì đi chỗ nào cũng giống nhau, chỉ cần có anh và Tiểu Hổ bên cạnh là được.” Diệp Nam ngẩng lên đáp.

Nhậm Dịch nhẫn nhịn lắm mới không cúi xuống hôn lên mặt Diệp Nam.

Mặc dù Diệp Nam bằng lòng qua phòng anh ngủ chung với nhau, nhưng rõ ràng cậu vẫn chưa quen với việc thân mật thêm bước nữa. Nhậm Dịch không muốn thấy vẻ tránh né của Diệp Nam, anh nghĩ mình chỉ có thể chờ đợi. Ít nhất bây giờ Diệp Nam đã chấp nhận những cái ôm rồi.

Dạo này Nhậm Dịch dậy sớm hơn hẳn ngày trước. Sắc trời ngoài cửa sổ chưa kịp rạng sáng, anh cúi đầu ngắm nhìn Diệp Nam mà cũng thấy không rõ lắm. Trong bóng tối lờ mờ, anh cọ mũi lên chóp mũi Diệp Nam, ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt cậu rồi bật dậy rời giường ngay sau đó vài giây.

Ra ngoài chạy vài vòng giữa không khí se lạnh buổi sớm, về phòng tắm một cái bằng nước lạnh, cơn bồn  chồn xao động trong anh mới có thể từ từ tiêu bớt.

Thật ra Nhậm Dịch thường không quan tâm tới nhu cầu tình dục cho lắm. Anh không thích cảm giác để những cảm xúc dư thừa dễ dàng lấn át xâm chiếm lý trí của mình. Nhưng khi đối mặt với Diệp Nam, dường như tất thảy luôn lệch khỏi đường ray. 

Anh muốn tiến xa hơn chứ không chỉ dừng ở ngưỡng này. Thậm chí càng kiềm chế lại càng khát khao. Mỗi khi phải khiến bản thân bình tĩnh để đối mặt với Diệp Nam càng khiến Nhậm Dịch cảm thấy hình như mình bị đa nhân cách. Nhưng mà được trông thấy nụ cười của Diệp Nam rõ ràng quan trọng hơn ham muốn của bản thân. 

Anh nhìn thấy Diệp Nam chần chậm xuất hiện ở cổng trường qua ô cửa kính xe, ánh mắt trở nên thư thái hơn nhiều. 

Diệp Nam mới nhấc chân ra cổng trường đã bị một người bổ nhào ôm lấy từ phía sau. Cậu sinh viên kia không thấp, sải tay dài nên ôm rất chặt, hiển nhiên đã khiến Diệp Nam cảm thấy không thoải mái. Tính cách Diệp Nam quá ôn hòa, không hề nổi cáu với đối phương mà trái lại còn ngoảnh đầu lại nói nói cười cười với cậu bạn nọ.

Khi họ đến gần hơn, Nhậm Dịch mới nhận ra người đang ôm Diệp Nam là cái cậu sinh viên tên Ký Tương kia. Anh lạnh lùng nhìn Ký Tương bị Diệp Nam tránh né nhưng vẫn cứ vươn tay ôm chầm lấy Diệp Nam. Cái tay kia của Ký Tương chắc sắp bị tầm mắt anh thiêu cháy mất rồi.

Thi nốt hôm nay sẽ được nghỉ học rồi, Ký Tương tìm Diệp Nam là để bàn chuyện tìm chỗ đi chơi trong kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày. 

Diệp Nam vất vả lắm mới thuyết phục được Ký Tương rằng cậu không thể đi chơi vào kỳ nghỉ lễ này với cậu ta. Ký Tương lại khăng khăng đòi cậu bồi thường gì đó, nhưng khi cậu đề nghị sẽ mua quà từ nơi khác về tặng thì cậu ta lại tỏ vẻ không quan tâm lắm, chỉ bảo cho cậu nợ, sẽ tìm cậu đòi sau. Diệp Nam chỉ đành hứa một cách bất đắc dĩ.

Diệp Nam lại chỗ xe Nhậm Dịch, cậu thử kéo cửa xe, quả nhiên là mở được. 

Khi cậu ngồi vào ghế phó lái thì thấy Nhậm Dịch đang nhắm mắt, tựa đầu vào ghế khép mắt dưỡng thần.

“Hôm nay anh mệt lắm à?” Diệp Nam khẽ hỏi.

Nhậm Dịch từ từ mở mắt, nhìn cậu, chất giọng trầm trầm: “Không sao đâu.”

“Hay để em lái xe cho.” Diệp Nam đề nghị.

“Em biết lái xe à?” Nhậm Dịch hơi ngạc nhiên.

“Ừm, em có bằng lái, có điều mới lái mấy lần, chắc tốc độ chậm lắm.” Diệp Nam thật thà trình bày.

Nhậm Dịch cong khóe miệng, đưa bàn tay lên xoa xoa má Diệp Nam: “Không cần đâu, anh không mệt, cứ để anh.”

Diệp Nam đỏ mặt, nói vâng.

Nhậm Dịch chú ý đến biểu cảm của Diệp Nam. Anh nhận ra dù Ký Tương có siết chặt đến đâu thì mặt Diệp Nam cũng không thể đỏ mãi đến tận bây giờ.

Khi xe chạy vào bãi đỗ của nhà trẻ, Diệp Nam cúi đầu tháo dây an toàn, định vào trong đón Tiểu Hổ. Cậu đang định đẩy cửa xe thì người bên cạnh đột nhiên vươn tay ra ngăn lại, sau đó choàng tay ôm bờ vai, rồi đưa tay kia xuống siết lấy eo cậu.

Diệp Nam tỏ vẻ nghi hoặc, bị Nhậm Dịch kéo nép vào vai anh.

“Chắc phải đợi một lúc nữa nó mới tan học, hôm nay là buổi cuối cùng trước kỳ nghỉ.” Nhậm Dịch nói. 

Diệp Nam gật đầu. Tuy vậy cậu vẫn chưa hiểu lắm. Chẳng lẽ Tiểu Hổ chưa tan học thì họ vẫn phải ngồi đợi mãi trong xe bằng cách này hả? Suy cho cùng thì không gian trong xe còn hạn chế lắm, giữa hai người còn có khoảng ngăn cách, ôm mãi như thế cũng bất tiện mà.

Nhậm Dịch đặt ót Diệp Nam lên cổ mình, rũ mắt nhìn hàng mi liên tục rung rinh của Diệp Nam. Lông mi của Diệp Nam khá dài, khi rũ xuống có cảm giác quét đi mọi thứ. Nhậm Dich chăm chú quan sát, chợt đưa tay chạm lên làn mi ấy.

Diệp Nam: “….”

Động tác này… Nhậm Dịch dường như đang coi Diệp Nam là một bé búp bê, khiến cậu không thể bình tĩnh nổi. Cố gắng lắm hai má mới hết hồng, vậy mà lúc này nguyên khuôn mặt lại đỏ rần rần.

Nhậm Dịch dường như rất hài lòng với việc mặt cậu ửng sắc. Anh vuốt ve làn da đỏ lựng của cậu, khẽ nói: “Vào đi thôi, Tiểu Hổ sắp ra rồi đấy.”

Diệp Nam vâng lời xuống xe.

Từ sau chuyện đó, mọi thứ cứ kỳ quái kiểu gì ấy. 

Thường ngày cậu hay đọc sách cùng Tiểu Hổ để dỗ cậu bé ngủ, Nhậm Dịch thì bận xử lý công việc, chưa từng qua đây xem xét. Ấy vậy mà tối nay Nhậm Dịch lại theo cậu tới phòng Tiểu Hổ, ngồi nhìn suốt hai tiếng liền!

Tiểu Hổ thường đói bụng khi đọc sách, có lúc mới đọc được một nửa đã mè nheo đòi Diệp Nam cho ăn. Diệp Nam chuẩn bị ít nước hoa quả ép và đồ ăn nhẹ, tạm thời để ở một góc, khi nào Tiểu Hổ đói bụng thì lấy ra cho nhóc ăn.

Tiểu Hổ thấy ba mình ngồi mãi ở đây, ban đầu vẫn còn hơi ren rén. Khổ nỗi sau đó bụng cậu nhóc lại bắt đầu kêu ọt ọt, cảm giác hai người lớn ngồi trong phòng nghe thấy hết rồi, nhóc lớn mật trực tiếp xòe tay với Diệp Nam: “Anh ơi, em muốn ăn cái kia~”

Diệp Nam luôn là người dễ dàng đáp ứng yêu cầu, cậu cười tít mắt đồng ý: “Được!”

Lúc Tiểu Hổ đã say giấc họ mới cùng về phòng, tắt đèn, Diệp Nam quen đường quen nẻo chui vào lòng Nhậm Dịch.

Ban đầu vốn là theo lệ cũ, hai người chúc nhau ngủ ngon là có thể ôm nhau tiến vào mộng đẹp. Nhưng hình như đêm nay Nhậm Dịch chưa muốn ngủ.

Diệp Nam cảm thấy ngón tay Nhậm Dịch vẫn dây dưa miên man trên cơ thể và khuôn mặt của mình. Từng chỗ trên người cậu đều như đang đốt lửa. Cậu nín thở, chỉ có cảm giác tim đập dữ dội, cổ họng hơi khan khát. Cuối cùng ngón tay Nhậm Dịch dừng trên bờ môi cậu.

Cậu cảm giác hơi thở của Nhậm Dịch đang kề sát lại, nghe thấy chất giọng trầm trầm êm tai nói ở bên tai: “Nam Nam, anh muốn ăn cái này, được không em?”
Bình Luận (0)
Comment