Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 44

Diệp Nam vẫn còn sững sờ, lòng tự hỏi liệu đó có phải ý của anh ấy không. Nhậm Dịch cúi đầu hôn lên làn môi cậu, khi ấy trong đầu cậu nổ “bùm” một tiếng, cả khuôn mặt đỏ rần rần.

Thì ra anh ấy nghĩ thế thật…

“Lần sau chỉ có hai chúng ta, không cho một ai khác đi cùng.” Nhậm Dịch quyết định như vậy khi buông Diệp Nam ra.

Diệp Nam không khỏi bật cười. Nếu không cho Tiểu Hổ đi theo thì chắc chắn Nhậm Dịch không yên tâm nổi đâu, nói không chừng sẽ nhắc đến cục cưng như một ông bố già mất. Nhưng một tổng tài tuỳ hứng thế này cũng rất đáng yêu đấy.

Diệp Nam kìm lòng không đặng, kiễng chân lên hôn trộm lên má Nhậm Dịch một cái.

Nhậm Dịch giữ được eo Diệp Nam, rầm rì cảnh cáo: “Em không định ngủ thật à?”

Đôi mắt Diệp Nam sáng ngời lấp lánh: “Không dám.”

Nhậm Dịch thở dài, bưng mặt cậu, cọ cọ chóp mũi lên.

“Ngủ đi, Nam Nam.” Anh nói.

Song trong giọng điệu của anh vẫn ẩn chứa một chút sự không đành lòng.

Trái tim Diệp Nam ngọt ngào vô tận, vừa nằm trên giường vừa mải nghĩ ngợi, cho dù đêm nay cậu có mất ngủ thì ngày mai tinh thần cậu vẫn sẽ siêu tốt cho xem. Bởi vì cậu đang rất hạnh phúc mà.

Bình thường lúc ở nhà Nhậm Dịch, Diệp Nam vẫn luôn ngủ rất say, nên đương nhiên khi tỉnh dậy cậu sẽ không thấy Nhậm Dịch đâu nữa. Nhưng bởi điều kiện của khách sạn nên Nhậm Dịch không thể dậy sớm chạy bộ buổi sáng được, sau khi thức dậy chỉ có thể yên lặng ở lại trong phòng.

Sáng sớm, Diệp Nam tỉnh ngủ, vừa định duỗi người thì chợt phát hiện thứ đang quấn quanh tay chân mình không phải chăn, mà là Nhậm Dịch, người đã chung chăn gối với cậu đêm qua. Cậu ngạc nhiên đến mức cơn ngái ngủ bay biến bằng sạch.

Nhậm Dịch rũ mắt nhìn cậu, dường như anh đã quen với hành vi quấn người như bạch tuộc của đối phương, song anh lại tương đối tò mò với một chuyện khác.

“Hôm qua em không bị lạ giường.” Anh nói một câu trần thuật.

Diệp Nam vốn đang định rời khỏi người Nhậm Dịch, nghe vậy cũng rất bất ngờ.

Lúc sắp xếp hành lý, cậu cũng đã nghĩ đến chuyện mang theo gối của mình, nhưng để gối trong va li bất tiện quá, lại còn khá lỉnh kỉnh, cuối cùng cậu lại thôi. Thậm chí đêm qua cậu còn đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị mất ngủ. Vậy mà lần này chứng quen giường và mất ngủ không hề xuất hiện.

Diệp Nam nằm gục trên người Nhậm Dịch ngẩn người. Mặc dù đại não nhất thời thất thần nhưng cơ thể không phiêu theo não bộ, trái lại rất thành thật, nổi lên chút phản ứng “bình thường”.

Nhậm Dịch hướng mắt xuống dưới, sắc đen huyền trong con ngươi rõ ràng càng lúc càng đậm hơn.

Đột nhiên, Diệp Nam bật dậy khỏi người Nhậm Dịch, giẫm đôi chân trần chạy về phía phòng tắm: “Em tỉnh rồi, để em rửa mặt trước.”

Diệp Nam rửa mặt bằng nước lạnh,  ngước lên nhìn mình trong gương, chẳng biết phải làm sao. Không ngờ rằng mình đã quen thuộc với sự tồn tại của Nhậm Dịch đến nhường này, chẳng những ôm anh đến mức quên đi chứng lạ giường mà phản ứng từ cơ thể cậu cũng trở nên vô cùng thành thật…

Mong là Nhậm Dịch không phát hiện ra.

Nhưng liệu có thể không? Vừa nãy cả hai kề sát nhau như vậy…

Rõ ràng cậu cũng đã nhận ra phản ứng của Nhậm Dịch.

Diệp Nam không dám nghĩ tiếp nữa, lại táp một vốc nước lạnh lên mặt. Khó khăn lắm cậu mới đợi được đến lúc nhiệt độ trên mặt hạ xuống, sau đó ra vẻ bình tĩnh rồi ra khỏi phòng tắm.

Cậu mới thò chân ra đã phát hiện Nhậm Dịch đang cởi quần dài. Nhìn từ đằng sau cặp chân dài của Nhậm Dịch cực kì hút mắt, thế rồi Nhậm Dịch quay người lại…

Diệp Nam xoay người quá vội vàng nên đụng đầu vào khung cửa phòng tắm.

Nhậm Dịch đang định đổi một bộ quần áo thoải mái hơn, nhưng anh mới xỏ được một bên quần đã bị Diệp Nam cắt ngang. Nghe thấy tiếng va chạm đầu khá mạnh của Diệp Nam, Nhậm Dịch không khỏi lo lắng, quẳng quần đi, chạy đến bên cậu.

Trong lòng Diệp Nam vô cùng tuyệt vọng. Có lẽ “có tật giật mình” là cụm từ được dùng để miêu tả giờ phút này. Cậu vất vả lắm mới thuyết phục được Nhậm Dịch là mình không sao, từ đầu đến chân từ lông đến tóc không xảy ra vấn đề gì, lúc ấy Nhậm Dịch mới buông cậu ra rồi đi mặc lại quần cho đàng hoàng.

Diệp Nam thở hắt một hơi, cầm quần áo của mình định quay lại phòng tắm thay đồ.

Nhậm Dịch thấy cậu lướt qua trước mặt mình, bất ngờ lên tiếng: “Em thay ở đây đi.”

Diệp Nam bỗng hóa đá.

“Không đủ thời gian đâu, em không cần lo anh không nhịn được.” Nhậm Dịch nói tiếp.

Diệp Nam:???

Cậu không thể đỡ nổi câu trêu đùa của Nhậm Dịch, đành đứng trước tủ treo quần áo, mở cánh tủ che khuất người rồi nhanh chóng thay quần áo tử tế. Lúc đóng cửa tủ, cậu không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Nhậm Dịch.

Đảo Tinh Lan là một hòn đảo nằm khá gần bờ. Tuy nó trực thuộc một thành phố phương bắc nhưng phong cảnh rất xinh đẹp, bốn mùa quanh năm đều thấy chim hót hoa nở, ngược lại còn rất giống một trấn nhỏ Giang Nam ấm áp.

Ở đảo Tinh Lan, du khách có thể vui chơi mua sắm, thả bước dạo quanh những tòa kiến trúc cổ kính và đến thăm khu vực ven biển ngắm cảnh sóng nước, hoàn toàn tách biệt với cuộc sống thế tục ngoài kia. Trên đảo có rất nhiều cơ sở hạ tầng được hiện đại hoá, nhiều nhà đầu tư ưng ý chấm hòn đảo đa nguyên này, đồng thời cũng có kha khá nhà thiết kế tài năng tìm được linh cảm và để lại tác phẩm của mình tại nơi đây.

Lần này Nhậm Dịch chọn đến đảo Tinh Lan là vì muốn đến thăm những tác phẩm của các đồng nghiệp. Công ty anh từng tìm được khá nhiều đối tác từ những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy. Khi tâm hồn đồng điệu thì hiệu quả trao đổi rõ ràng cao hơn nhiều, họ thường hợp tác với nhau vô cùng thuận lợi.

Cả bốn người họ dành hầu hết ngày thứ nhất để tham quan đảo. Những trò chơi mà Tiểu Hổ thích nhất cũng được cài khéo léo vào lộ trình dạo chơi. Giống như hành trình tìm kho báu, tình cờ tìm thấy một bảo bối mà cậu nhóc mê mẩn từ lâu ở một góc quẹo nào đó…

Tiểu Hổ rất khoái kiểu truy tìm kho báu này, vừa đỗ trước quảng trường đã nhảy xuống xe, kéo Diệp Nam chạy lung tung trên phố, gặp trò chơi nào cũng muốn chơi. Dù đó có là một trò chơi có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong Thành phố Ninh cũng có thể khiến cậu nhóc thích chí đến mức reo hò.

Diệp Nam rất sẵn lòng để Tiểu Hổ vui vẻ, cho dù chạy theo chơi cùng cậu bé đến mức mệt bở hơi tai cũng vẫn theo sát Tiểu Hổ không rời một bước. 

Trái lại, Nhậm Dịch có vẻ thích đi dạo thong dong hơn, luôn bước theo họ một cách từ tốn. Nhưng khi Diệp Nam chơi mệt thì anh sẽ có mặt kịp thời để thay thế cậu, để Diệp Nam đang mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một lát. Cơ mà Tiểu Hổ chỉ cần gọi một tiếng “anh ơi” là Diệp Nam quên ngay chuyện ngồi nghỉ.

Sau khi trở về phòng, Diệp Nam cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, vừa tắm rửa xong đã nằm vật trên giường không muốn động đậy nữa.

Nhậm Dịch tắt đèn, ôm Diệp Nam vào lòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể Diệp Nam. Mặc dù không biết thủ pháp này gọi là gì nhưng quả thực rất thoải mái, hai đêm liền Diệp Nam đều ngủ rất say.

Ngày cuối cùng trên đảo Tinh Lan, rốt cuộc họ cũng thấy nơi này mang dáng vẻ mà một hòn đảo nên có.

Ngắm nhìn biển trời xanh ngắt và những viên đá nhẵn nhụi, gió biển lướt qua mặt, luồn vào giữa làn tóc một cách tinh nghịch. Rời xa tiếng ồn ào hối hả của thành phố hiện đại, đây quả là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.

Bên bờ biển, Tiểu Hổ không quậy tung tăng nữa, chỉ cuộn tròn trong lòng Diệp Nam hoặc nằm nhoài trên đùi Nhậm Dịch.

Vào lúc hoàng hôn, bốn người tận hưởng một ngày nghỉ vẹn tròn trong một chiếc lều dựng trên bãi biển. Diệp Nam bổ cho mọi người một đĩa trái cây, lúc đặt nó trước mặt Ôn Bình mới phát hiện đối phương đang ôm laptop viết code.

Cậu chỉ cảm thấy Ôn Bình luôn yên lặng trong suốt hành trình, song Ôn Bình vốn cũng không phải mẫu người thích nói chuyện, nên cậu không quá để ý rốt cuộc đối phương làm gì sau lưng họ. Hoá ra Ôn Bình đang bận làm việc à? Diệp Nam kính nể vô cùng.

Tốc độ gõ phím của Ôn Bình không nhanh, vừa gõ lạch cạch vừa nhíu chặt lông mày, lúc Diệp Nam đưa trái cây qua cũng không hề để tâm mà liếc qua một lần. Mất một hồi vật vã, cuối cùng Ôn Bình cũng gõ xong một đoạn code, sau khi thử vận hành chương trình thì anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay màn hình laptop rồi khẽ đẩy nó sang bên người Nhậm Dịch.

“Nhậm tổng, phiền ngài kiểm tra giúp tôi một chút.” Giọng điệu của Ôn Bình có phần ngại ngùng, hiếm khi mới thấy anh ta như vậy.

Nhậm Dịch gật đầu đặt đĩa trái cây qua một bên, nhận laptop từ tay Ôn Bình.

Nhậm Dịch chạy thử đoạn code của Ôn Bình một lần, chỉ tay lên màn hình, ôn tồn chỉ ra một vài thiếu sót trong chương trình. Ôn Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra, nhận lại laptop và trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục gõ lạch cạch.

Diệp Nam đút cho Tiểu Hổ một miếng xoài, hơi tò mò mà ngó sang chỗ Ôn Bình mấy lần. Nhậm Dịch vẫn luôn nhìn cậu, chờ cậu không nhịn được nữa nên phải lại gần thì thầm hỏi ra miệng.

“Thì ra Ôn Bình cũng làm lập trình viên ạ?” Diệp Nam hỏi nhỏ.

“Không phải đâu.” Nhậm Dịch lấy chùm nho Diệp Nam đang cầm.

“Vậy sao anh ấy cứ ngồi gõ code mãi thế? Đang làm kiêm chức à?” Diệp Nam nghĩ một lát, lại hỏi.

Nhậm Dịch bứt một quả nho, đặt nó vào đôi môi hơi hé mở của Diệp Nam.

“Cậu ấy đang học, vừa rồi cậu ấy cho anh xem bài tập của mình.” Nhậm Dịch đáp.

Diệp Nam nhai quả nho hai lần rồi nuốt vào, tròn mắt hỏi: “Anh ấy học làm chương trình?”

“Đúng vậy.” Nhậm Dịch vừa nói vừa ngắt một quả nho đặt lên khóe miệng Diệp Nam.

Ngay khi quả nho mới chạm vào môi Diệp Nam thì cậu đã lắc đầu: “Em không ăn đâu, chùm này để dành anh ăn mà, em ăn no rồi.”

Nhậm Dịch gật đầu, bỏ quả nho này vào miệng mình. Diệp Nam bỗng đỏ mặt bừng bừng. Có lẽ là vì vừa nghĩ đến từ “hôn gián tiếp”. Nhưng cậu và Nhậm Dịch đã từng hôn nhau trực tiếp rất nhiều lần rồi…

Cậu quay mặt ra bên ngoài lều, để gió phả lên gương mặt mình. Cứ thấy Nhậm Dịch là lại đỏ mặt, cái tật này chẳng biết bao giờ mới khá lên nổi.

Bọn họ sẽ rời đảo lúc mười giờ sáng ngày hôm sau, nên đây là đêm cuối cùng mà mọi người có thể tận hưởng kỳ nghỉ.

Ngay đến Tiểu Hổ cũng có vẻ khá mệt vì chơi nhiều, luôn miệng nói với người lớn: “Tối nay con muốn đi ngủ sớm một xíu, không chơi với mọi người được đâu, cả nhà ngủ ngon nha.”

Diệp Nam đưa Tiểu Hổ về phòng, cũng định quay lại phòng mình ngủ sớm một chút.

Nhậm Dịch đã về phòng trước, anh mở va li của mình và Diệp Nam, cất một số đồ tối nay không dùng đến để khi về phòng Diệp Nam chỉ cần tắm rửa và nghỉ ngơi, không cần nhọc công sắp xếp hành lý nữa.

Diệp Nam vừa mở cửa phòng đã nhận ra điều này, nhào lên lưng Nhậm Dịch nói câu cảm ơn, sau đó cầm quần áo sạch vui vẻ đi tắm. Tắm xong, cậu ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Nhậm Dịch đâu nữa.

Đây là lần đầu tiên cửa sổ của căn phòng này được mở ra trong mấy đêm nay, cũng là lần đầu cậu được ngắm cảnh biển xa xăm từ khung cửa này.

Nhậm Dịch cầm điện thoại đẩy cửa vào phòng, anh bắt gặp Diệp Nam đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, chống tay lên bệ cửa sổ nhìn ngắm xung quanh. Gió biển lồng lộng phả lên người Diệp Nam làm cậu khẽ run rẩy, nhưng dường như cậu đang bị mê hoặc bởi cảnh vật trước mắt, cho dù lạnh lẽo cũng không nỡ rời đi.

Nhậm Dịch tiến lên trước, đặt tay lên mu bàn tay Diệp Nam, lồng ngực anh dán lên lưng cậu.

“Em lạnh không?” Nhậm Dịch dịu dàng hỏi.

Diệp Nam vốn cũng thấy hơi lạnh, song bây giờ không còn cảm thấy vậy nữa rồi. Cậu lắc đầu, quay đầu nhìn Nhậm Dịch ở đằng sau.

Nhậm Dịch cúi xuống đặt lên môi Diệp Nam một nụ hôn. Ngón tay anh men theo vạt áo Diệp Nam, mò vào trong, chạm lên làn da của cậu. Diệp Nam khẽ run run nhưng không tránh né.

Khi ngón tay Nhậm Dịch lại muốn mò sâu vào bên trong thì cậu mới vươn tay ra giữ chặt lấy nó, khoé mắt ướt nước, lí nhí khước từ: “Không được đâu, cửa sổ đang mở mà.”

“Vậy thì đóng lại.”

Giọng nói trầm ấm của Nhậm Dịch mơn man bên tai Diệp Nam.

“Ngày mai có thể dậy muộn hơn một chút.”

“Nam Nam, anh muốn.”
Bình Luận (0)
Comment