Báo Nam

Chương 13

“Thật xin lỗi, vào những trường hợp đặc biệt tôi không khống chế được bản thân.” Nằm ngửa nhìn trần nhà, anh trầm thấp nói. Dã tính của báo trong cơ thể thường khó có thể khống chế, đây là sự phiền phức lớn nhất đối với anh.

Cô không trả lời, quay đầu, bỗng dưng thấy đùi trái ngoài áo tắm của anh có vết đạn mới.

“A! Miệng vết thương ở đây! Thật là anh! Anh thật sự chính là con báo đen kia.” Cô không khỏi vươn tay vuốt vết thương kia, vậy mới chính thức tin tưởng chuyện anh là báo đen.

Cừu Liệt bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng dời đi, dùng giọng nhẫn nại nói: “Đừng chạm loạn! Tước Lợi Nhi, tôi đối với sự đụng chạm của cô rất mẫn cảm, nếu cô muốn bình yên vượt qua đêm nay, tốt nhất đừng tiếp cận tôi.”

Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cuồng dã của anh, Tước Lợi Nhi lại đỏ hai gò má, lập tức thu hồi tay bị anh cầm.

Cô sao lại luống cuống như thế? Cô tốt nhất làm đầu óc mình trở nên tỉnh táo, tâm bình khí hòa, miễn cho hai người lại xuất hiện trường hợp xấu hổ. Lại nói tiếp, cô cùng anh bất quá cũng chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, dục vọng vừa rồi nảy sinh giữa hai người thật rất không có đạo lý.

“Tôi nghĩ, chúng ta tốt nhất nên nói chuyện. Cừu Liệt, nếu anh chịu giúp tôi, như vậy chúng ta sẽ không phải là kẻ địch, anh có thể đem chuyện liên quan đến Tịnh Linh hội nói cho tôi biết không?” Thanh thanh cổ họng, cô ngồi xếp bằng trên giường hỏi anh.

“Có thể nói tôi mới nói cho cô, chúng ta tuy rằng không phải địch, nhưng cũng không phải bạn bè.” Anh cong khuỷu tay trái chống đầu, nghiêng người nằm bên kia giường, không chút để ý vạt trước áo tắm đã chạy đến bên hông.

Tước Lợi Nhi thẳng đến lúc này mới lĩnh ngộ dáng vẻ đàn ông gợi cảm là như thế nào. Cô phát hiện vẻ anh tuấn của Cừu Liệt còn có sức quyến rũ gợi cảm không gì sánh nổi, có lẽ là do thể chất nửa người nửa thú, nhất cử nhất động của anh thường mang theo sự tao nhã ung dung cùng kiêu căng bất tuân mà chỉ báo mới có, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sự sắc sảo tùy thời bộc phát, lúc nào cũng có thể trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.

“Không sao, anh có thể nói một ít là tốt rồi.” Cô mỉm cười. Có lẽ bọn họ không thể coi như bạn bè, nhưng cô biết anh không ghét cô, nếu không sẽ không giúp cô.

“Tôi đây trước xử lý miếng vải trắng này một chút.” Anh nói xong đi xuống giường, cầm lấy miếng vải trắng kia, dùng răng cắn nát ngón tay, nhỏ xuống vài giọt máu, máu đỏ tươi rơi trên vải trắng tựa như màu đỏ của tường vi.

“Cừu Liệt! Anh đang làm gì?” Cô cả kinh nói.

“Chứng minh cô là xử nữ.” Anh khinh thường nhếch miệng, đem vải trắng quăng vào chậu.

“Dùng…… Như vậy có thể chứng minh?” Vớ vẩn!

“Đương nhiên, còn phải tự mình kiểm nghiệm……” Anh đi trở về giường, cười đầy hàm ý với cô.

“Các người rất kỳ quái, chứng minh chúng tôi là xử nữ thì thế nào?” Cô nổi giận đùng đùng.

“Xử nữ vào ba ngày sau khi nghi thức tế điển chấm dứt sẽ bị lấy máu, để báo thần cùng giáo chủ uống.” Anh ngồi gần cô, nhưng thật cẩn thận không đụng tới cô.

“Dùng để uống? Ngay cả anh cũng uống?” Cô căng thẳng.

“Trước kia từng uống qua, sau đó không uống nữa, tôi mới hai mươi ba tuổi, không giống Phương Tư cần như vậy.” Anh lạnh lùng chế giễu.

“Các người…… tất cả đều có bệnh! Khoa học chưa bao giờ chứng minh được máu xử nữ có thể dưỡng nhan!”

“Khoa học xác thực không có, nhưng ma lực Phương Tư có.” Anh liếc cô.

“Ma lực?” Cái lão già ghê tởm kia có pháp thuật?

“Đúng vậy, cách ba tháng, ông ta phải dùng máu xử nữ để bồi bổ nguyên khí.”

“Có tác dụng sao?”

“Có lẽ.” Anh vẻ mặt nguội lạnh, không có chút đồng tình.

“Tôi tuyệt đối không thể mặc kệ những cô gái kia cứ như vậy không chút ý nghĩa mà chết đi!” Cô kiên định nói.

“Vậy xin hỏi bằng một mình cô làm thế nào có thể cứu ra nhiều người như vậy?”

“Đầu tiên đương nhiên phải làm bọn họ tỉnh táo lại.” Cô xoay người đối mặt anh, đến gần hỏi: “Các người cho tín đồ uống thuốc gì?”

Cừu Liệt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Cô giống như là sứ giả chính nghĩa, đến giải cứu một đống người đáng thương, nhưng cô đã quên tôi cũng là một trong những kẻ khốn kiếp đó, chính tà bất lưỡng lập, tôi rất lấy làm kỳ quái vì sao chúng ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mà cô lại còn hỏi tôi chuyện giáo hội của chúng tôi.”

“Anh không phải kẻ khốn, Cừu Liệt.” Cô không xem nhẹ sự chua sót trong lời anh nói. Anh có lẽ có cổ khí âm tà, nhưng linh lực của cô lại nói cho cô biết lòng anh không xấu.

“Phải không? Tôi là báo thần của Tịnh Linh hội, trên tay nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều kẻ rời khỏi đây, lần đầu tiên cô gặp tôi, tôi vừa giải quyết một tên phản đồ định thoát ly Tịnh Linh hội.” Anh cười lạnh.

“Đó không phải ý của anh chứ?” Cô hoài nghi là Phương Tư khống chế tất cả.

“Sao cô biết không phải?” Anh nhướng mi, ánh mắt biến lạnh.

“Nếu anh thật sự xấu xa sẽ không giúp tôi.” Cô mỉm cười với anh.

Cừu Liệt ngưng mắt nhìn cô, bỗng tiến đến gần cô, đem cô đẩy ngã trên giường, hai tay chống song song bên tai cô, cúi đầu nhìn cô, châm chọc nói: “Nếu tôi giúp cô là vì hưởng thụ cô thì sao?”

“Nhưng anh không có! Nếu không vừa rồi anh sẽ không ngừng lại.” Đôi mắt trong veo của cô giống như nhìn thấu hết thảy.

“Đáng chết!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người trên giường, phẫn nộ đấm một quyền lên tường. Sự ngây thơ của cô cùng tội lỗi của anh vừa vặn đối lập, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô hấp dẫn anh?

“Cừu Liệt, nói cho tôi biết thuốc giải mê dược của các người để ở đâu, được không?” Cô cũng nhảy lên giường, kéo tay áo anh.

“Cho dù nói cho cô biết cũng vô ích.” Anh phiền muộn nói.

“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cô cố chấp.

Cừu Liệt nắm hai vai cô, đem cô áp sát vào tường, ác độc nói: “Nghe đây! Tôi ở tế đàn ra tay cứu cô là vì muốn cô tối nay liền cút khỏi đảo nhỏ này, đừng vọng tưởng chuyện cứu người nữa. Bây giờ, cô đi theo tôi ra khỏi tòa thành, một phút cũng đừng lưu lại!”

“Tôi không ──” Cô mới muốn kháng nghị, đã bị động tác kế tiếp của anh ngăn lại.

Cừu Liệt không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng, họng súng đối diện trái tim cô.

“Đừng nói nhiều lời nữa, Tước Lợi Nhi. Người cùng tôi qua một đêm hôm sau phải bắt đầu thay phiên lên giường cùng tín đồ khác, cái này gọi là ‘chia xẻ’, cũng là nguyên nhân các tín đồ cam nguyện ở đây, đêm nay nếu cô không đi, ngày mai sẽ không đi được.” Anh lạnh lùng nói.

“Chia…… sẻ?” Tước Lợi Nhi kinh hô một tiếng.

“Kỳ thật mê dược của Phương Tư chỉ làm tinh thần người ta tan rã mà thôi. Ông ta là lợi dụng dục vọng nguyên thủy cùng tâm linh yếu ớt của con người để khống chế tín đồ, cũng dùng việc tôi biến thành báo để chứng minh sự tồn tại của báo thần, lại dùng ma lực dẫn đường từng tín đồ trầm luân trong tính dục, sau đó vận dụng phương thức thôi miên đem mầm móng nguyện trung thành với Tịnh Linh hội chôn sâu trong lòng tín đồ, đây là nguyên nhân chính các tín đồ phải ở nơi này ba tháng. Đợi cho bọn họ trở lại cuộc sống của mình, tất cả bọn họ liền thành người ủng hộ Phương Tư, hàng tháng sẽ cố định gửi tiền cho Tịnh Linh hội, trên danh nghĩa là đóng góp, thực tế lại là bị bắt tiến cống.”

Tước Lợi Nhi càng nghe càng kinh ngạc, đối với việc ác của Phương Tư cũng càng thống hận.

“Về phần người ba tháng sau vẫn còn tư tưởng của bản thân, không dễ bị Phương Tư khống chế, cũng đừng nghĩ đến rời khỏi nơi này, Phương Tư sẽ khiến những người này chết thật thảm. Mà sáu người lần trước bỏ trốn, trong đó có một kẻ là phóng viên trà trộn vào muốn đăng chuyên của Tịnh Linh hội lên báo, hắn giựt giây năm tín đồ khác trốn về San Francisco, nghĩ rằng như vậy có thể cắt đứt quan hệ cùng Tịnh Linh hội…… Kết quả, bọn họ không một người sống, tất cả đều bị tôi tiêu diệt……” Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này thoạt nhìn tuy rằng trắng nõn thon dài, nhưng đã nhuộm máu cả đời cũng rửa không sạch.

“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi bỗng nhiên vì anh cảm thấy bi thương.

“Cho nên chọc tới Tịnh Linh hội là chuyện của kẻ ngu xuẩn không muốn sống, cho dù câu lạc bộ linh lực sức mạnh lớn, ở hòn đảo biệt lập này, một mình cô sẽ không phải là đối thủ của Phương Tư……”

“Còn anh thì sao?” Cô thốt ra những lời này.

“Tôi?” Anh ngây ngốc.

“Tôi và anh, hai người chúng ta cùng nhau đối phó Phương Tư!” Cô hy vọng cứu anh ra khỏi hắc ngục này.

“Chúng ta? Đừng nói xàm!” Anh cười ha ha, chẳng qua trong tiếng cười tràn ngập bất đắc dĩ.

“Vì sao anh không nghĩ cách rời khỏi nơi này? Vì sao cam tâm trở thành vũ khí giết người cùng gạt người của Phương Tư? Vì sao?” Cô vươn tay cầm cổ tay anh, ngẩng đầu kích động nhìn anh.

“Bởi vì…… là ông ta nuôi lớn tôi…… bởi vì tôi từ nhỏ đã đồng ý đem linh hồn giao cho ông ta…… bởi vì có dây xích này, tôi vô luận đi đến chân trời góc biển đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta!” Anh một tay dùng sức kéo lấy dây xích đen trên cổ, tóc đen vì chấn động mà rủ xuống, vẻ mặt phẫn nộ không thôi.

“Cừu Liệt!” Cô bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh làm bị thương bản thân.

Cô đã sớm chú ý tới sợi dây xích trên cổ mà anh không lúc nào không đeo, lúc đầu cô còn tưởng rằng là trang sức đang thịnh hành, giờ mới biết đó thì ra là vật để Phương Tư trói buộc anh.

Cừu Liệt tránh tay cô ra, tay phải giơ cao cây súng, chỉ vào trán cô, trầm giọng nói: “Hiện tại cô nên biết tình cảnh của bản thân chứ? Tôi không có khả năng cùng cô liên thủ phản kháng Phương Tư, tuy rằng tôi cũng hận ông ta, nhưng tôi nhất định sẽ cùng ông ta xuống địa ngục…… Cô đi đi! Thừa dịp Phương Tư còn chưa phát hiện cô đi mau!”

Tước Lợi Nhi lẳng lặng nhìn anh, cô rốt cục cũng có chút hiểu anh, anh là một con thú bị vây hãm ở nơi hắc ám này, cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng mới có thể có được tự do.

Biện pháp duy nhất để cứu tất cả mọi người, đại khái là đem Phương Tư giết đi!

“Đi!” Cừu Liệt cầm súng ý bảo cô rời đi.

Thuận theo Cừu Liệt ra khỏi phòng, Tước Lợi Nhi mặc dù bị anh dùng súng uy hiếp, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ phải như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của cô, gồm san bằng giáo hội kém cỏi này.

Cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, bởi vì cô là “Thần Toán” có tiếng ngoan cố, điểm ấy, tin tưởng Cừu Liệt không lâu sẽ nhận thấy.
Bình Luận (0)
Comment