Báo Nam

Chương 21

Chạng vạng hôm sau, Tước Lợi Nhi tinh lực đã khôi phục hơn phân nửa, vết thương của cô không còn đau, đầu óc lại trở nên linh mẫn, vừa tỉnh liền nhớ đến chuyện đêm qua lôi kéo quản lý hỏi đông hỏi tây.

“Vì sao lại là Cừu Liệt? Quản lý, vì sao là anh ta?” Đây là nghi vấn lớn nhất của cô.

“Không có lý do gì cả, Tước Lợi Nhi, tựa như chọn Huyễn Dạ, Lôi Xiết còn có cô giống nhau, thuần túy là duyên phận cùng thời cơ, mỗi người đều ở thời điểm thích hợp trở thành hội viên, hơn nữa đều là dựa theo ý nguyện của bản thân mỗi người, cái đó và chọn hay không chọn không có liên quan.” Quản lý biết kế tiếp phải ứng phó một chuỗi dài vấn đề của cô.

“Vậy ý ông là nói, nếu Cừu Liệt không muốn, anh ấy cũng có thể không làm hội viên?” Cô lại hỏi.

“Không, cậu ta nhất định sẽ gia nhập.”

“Nhưng không phải ông nói……” Cô mơ hồ.

“Đây là số mệnh, cũng là chức trách của cậu ta, cậu ta chạy không thoát, trốn không xong, chỉ có thể chấp nhận.” Quản lý luôn nói những lời huyền bí.

“Thành thật mà nói, quản lý, chuyện tôi gặp báo đen có phải đã sớm nằm trong dự đoán của ông hay không?” Cô vô cùng để ý chuyện mình có bị sắp đặt hay không này.

Trầm mặc có khi so với trả lời hoặc nói dối đều tốt hơn.

“Xem đi! Ông cái gì cũng biết, lại không nói cho tôi biết!” Cô lớn tiếng ồn ào, giận nhất là chuyện gì ông cũng giấu, tốt xấu gì cô cũng là hội viên a! Chuyện này không cần phải giấu giếm cô.

“Tước Lợi Nhi, cẩn thận tức giận vết thương lại vỡ ra.” Quản lý nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Biết tôi bị thương còn cố ý chọc giận tôi? Nói cả buổi, các người đều đùa giỡn tôi!” Cô sao có thể không giận? Quản lý cáo già này, ông sớm biết chuyện của báo đen còn không nói rõ, hại cô chạy một chuyến đến đảo Báo như đứa ngốc, rõ ràng là nhiệm vụ, thật ra lại là giúp ông đem Cừu Liệt mang về.

Quỷ kế! Tất cả đều là quỷ kế của quản lý!

“Hắc! Anh không có đùa giỡn em nha.” Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết đẩy cửa đi vào, lập tức thanh minh cho bản thân.

“Cá mè một lứa, đừng nói chuyện với em.” Cô hừ lạnh một tiếng quay đầu, miệng chu cao.

“Cái gì cá mè một lứa, anh tuyệt đối là vô tội.” Huyễn Dạ Thần Hành hai tay giơ cao, tỏ vẻ vô tội.

“Hừ!” Cô mím môi, sắc mặt không chút thay đổi.

Huyễn Dạ Thần Hành đến gần Tước Lợi Nhi, tay khoát lên vai cô, ở bên tai cô nói: “Đừng như vậy, Tước Lợi Nhi, anh cùng Lôi Xiết cũng là vài ngày trước mới từ trong miệng quản lý ép hỏi ra.”

“Ép hỏi?” Tước Lợi Nhi hất tay Huyễn Dạ Thần Hành.

“Đúng vậy, bởi vì ông ấy phá lệ muốn hai người bọn anh đi cứu em về, này không phải rất khả nghi sao? Khi chúng ta làm nhiệm vụ chưa bao giờ được giúp đỡ hoặc quấy nhiễu, nhưng lần này ông ấy lại nói em gặp phiền toái lớn……” Huyễn Dạ Thần Hành lại nói.

“Cứu tôi? Tôi thấy là cứu Cừu Liệt đi? Có phải hay không, quản lý không gì không biết?” Cô cười lạnh.

Quản lý vẫn duy trì vẻ bình tĩnh vốn có.

“Kết quả là chỉ có em giống đồ ngốc, lần này quả thực bị kêu đi chiêu mộ tân sinh!” Cô biết mà, thiếu Lãnh Quan, cô gái duy nhất như cô chắc chắn bị bắt nạt.

“Kỳ thật không chỉ em không biết, Cừu Liệt cũng không biết a! Cậu ta mới là kẻ ngốc nhất.”

Huyễn Dạ Thần Hành áp sát cô, mới định trấn an cô một phen, vừa lúc này Cừu Liệt trùng hợp đẩy cửa đi đến, nghe thấy câu nói cuối cùng của Huyễn Dạ, lại thấy cử chỉ của bọn họ, mặt phút chốc kết thành một tầng băng sương.

“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi thấy anh, vui sướng nói: “Mau vào!”

Huyễn Dạ Thần Hành dùng đuôi mắt ngắm anh, hứng thú dạt dào chờ xem một tòa núi lửa bùng nổ.

“Tôi đến cáo biệt, tôi phải đi.” Biết cô không có việc gì là đủ rồi, nếu không cứ tiếp tục ở lại, ngay cả anh cũng không biết có thể không đánh nhau với Huyễn Dạ Thần Hành hay không.

“Cáo biệt? Vì sao? Anh không ở lại à? Anh là hội viên mới mà!” Tước Lợi Nhi không biết vì sao vừa nghe anh nói muốn đi liền cảm thấy hoảng hốt.

“Tôi sẽ không gia nhập.” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt lại lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp của cô.

“Cho cậu ta đi thôi! Có thể cậu ta cho rằng em cùng cậu ta quen biết cũng là bị sắp đặt đó!” Tay Huyễn Dạ Thần Hành vờn quanh cổ Tước Lợi Nhi.

Tên nhóc kia, xem ta như thế nào bức ra lời thật lòng của nhóc! Huyễn Dạ Thần Hành thầm nghĩ trong lòng.

“Huyễn Dạ, anh nói lung tung gì thế?” Tước Lợi Nhi cảm thấy hôm nay thái độ của Huyễn Dạ Thần Hành có vấn đề, anh rõ ràng đang gạt Cừu Liệt.

“Sắp đặt?” Cừu Liệt liếc qua cái tay hạnh kiểm xấu của anh ta, cảnh giác trong lòng cũng dần dần tăng lên.

“Cừu Liệt, anh đừng nghe anh ấy hồ……” Tước Lợi Nhi giương mắt muốn nói cái gì, lại bị âm trầm trên mặt Cừu Liệt dọa. Vẻ mặt đó của anh là thế nào?

“Tước Lợi Nhi, cô đối với cả câu chuyện thật sự không biết gì sao? Hay đây là thủ đoạn các người bức tôi ra khỏi Tịnh Linh hội?” Sự nóng giận của anh không khỏi chuyển hướng tới cô, ngay cả giọng điệu cũng trở nên kém cỏi.

“Anh đang nói cái gì? Nếu tôi biết sớm, cần gì phải đi một vòng luẩn quẩn lớn như vậy? Còn bị chuyện anh là báo đen dọa đến chết khiếp?” Tước Lợi Nhi kháng nghị nói, cô đối với việc anh đột nhiên nổi giận một chút cũng không hiểu. Hơn nữa, sao cô cứ cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa Huyễn Dạ cùng Cừu Liệt?

Cô xác thực bị anh làm hoảng sợ. Cừu Liệt hiểu rõ, khi ở đảo Báo, vẻ mặt kinh hãi khi cô thấy anh biến thành báo đen không phải là giả vờ. Nhưng anh để ý căn bản không phải việc nhỏ này, mà là giận cô vì sao lại như chim nhỏ nép vào người Huyễn Dạ Thần Hành như vậy?

“Vô luận như thế nào tôi cũng không ở lại, cũng sẽ không trở thành đồng bọn của các người!” Anh lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh.

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết đến tột cùng cậu là ai? Không muốn biết quan hệ giữa cậu cùng Phương Tư sao?” Quản lý bỗng nhiên xen vào.

Cừu Liệt sửng sốt, hoài nghi hỏi: “Ông biết?”

“Tôi nói rồi, chuyện của hội viên tôi đều rõ ràng.” Quản lý mỉm cười.

“Cừu Liệt cùng Phương Tư có quan hệ gì?” Tước Lợi Nhi vội vàng hỏi.

“Cộng sinh.” Quản lý phun ra hai chữ này.

“Cộng sinh?” Tất cả mọi người kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng vậy, cộng sinh. Hắn là người bất tử, Cừu Liệt, hắn cùng người của Báo tộc trao đổi khế ước, có thể vĩnh sinh (sống vĩnh viễn).” Quản lý bắt đầu giải thích nguyên nhân.

“Báo tộc? Vĩnh sinh?” Trong đầu Cừu Liệt hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ, nhưng lại không nắm bắt được cái gì.

“Mấy trăm năm trước, đảo Báo vẫn là không gian thần bí, nơi đó chỉ có mười nhà linh lực có thể biến thành báo sống, nhiều thế hệ của bọn họ đều dùng linh lực bảo vệ mỏ phỉ thúy trên đảo, ngăn chặn người ngoài xâm nhập. Hơn hai mươi năm trước, một tiến sĩ hóa học bảy mươi tuổi mắc bệnh nan y trong lúc vô tình biết được bí mật này trong một cuốn sách cổ, dùng rất nhiều thời gian và tiền tài tìm ra đảo nhỏ này, muốn khai thác lượng khoáng sản kinh người kia, trong một cơn bão, hắn cơ duyên xảo hợp trôi tới đảo Báo, trở thành người đầu tiên đến đảo Báo. Hắn chính là Phương Tư.”

Cừu Liệt cùng những người khác đều nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

“Phương Tư gặp người của Báo tộc nhân, trong lúc hấp hối hắn lợi dụng tâm lý đồng cảm của người Báo tộc, ở đó một thời gian, phát hiện người Báo tộc rất chậm lão hóa, hơn nữa có được linh lực đặc biệt kéo dài tuổi thọ, vì thế dùng mọi biện pháp muốn nhờ linh lực của Báo tộc để sống sót, cũng tìm ra mỏ phỉ thúy. Nhưng sau đó tâm cơ của hắn bị phát hiện, người Báo tộc  vì tức giận, cùng công kích, hắn lại lợi dụng cơ hội bắt đi một đứa trẻ mới sinh làm con tin, cùng Báo tộc giằng co.”

“Cừu Liệt…… chính là đứa trẻ đó?” Tước Lợi Nhi thì thào.

“Đúng vậy. Báo tộc bởi vì sự an toàn của Cừu Liệt, đáp ứng cùng hắn trao đổi điều kiện, chỉ cần hắn thả Cừu Liệt, rồi rời khỏi đảo Báo, bọn họ liền cùng sử dụng linh lực giúp hắn vĩnh sinh.” Quản lý nhìn mọi người, lại nói tiếp: “Song, vì để ngừa Phương Tư hối hận, bọn họ lập khế ước, chỉ có người tộc Báo còn sống, linh lực vĩnh sinh mới có thể duy trì, một khi Báo tộc diệt vong, hắn cũng sẽ chết theo.”

“Đây là cộng sinh ông nói?” Huyễn Dạ Thần Hành thở ra một hơi, không nghĩ tới lại nghe thấy chuyện như vậy.

“Đúng vậy, nhưng mà người Báo tộc không ngờ rằng Phương Tư tàn nhẫn sau khi có được sức mạnh đã giết hết người của Báo tộc, chỉ để lại duy nhất một huyết mạch dễ dàng khống chế của Báo tộc……” Ông nhìn về phía Cừu Liệt.

Cừu Liệt toàn thân giống như rơi vào hầm băng, cứng ngắc, anh…… chính là người sống duy nhất kia?

“Hắn lưu lại Cừu Liệt, mang theo bên cạnh hắn, cũng chế tạo một sợi dây xích khống chế cậu, bởi vì Cừu Liệt an toàn hắn sẽ an toàn, chỉ cần Cừu Liệt còn sống, hắn liền vĩnh viễn không chết.”

“Vậy đảo Báo hiện tại chính là cố hương của Cừu Liệt sao?” Tước Lợi Nhi lại hỏi.

“Không! Đó chẳng qua là nơi ở của Phương Tư. Sau khi hắn lấy được phỉ thúy, trở thành đại tài chủ, mua hòn đảo nhỏ trong biển Caribbean, lập căn cứ của mình, ngoài ra, hắn còn sáng lập Tịnh Linh khống chế tín đồ, mượn tay các tín đồ để có càng nhiều quyền thế cùng tiền tài.”

Cừu Liệt nghe quản lý nói xong, thật lâu không thể mở miệng. Đây là sự thật sao? Anh thật sự bị một kẻ thù không đội trời chung khống chế hai mươi ba năm?

“Cậu không nhớ rõ, là vì lúc ấy cậu còn nhỏ, mà dây xích kia sẽ không ngừng quấy nhiễu, che lại trí nhớ của cậu.” Quản lý tựa hồ hiểu được anh đối với toàn bộ sự việc còn nghi vấn.

“Nói như vậy, muốn đối phó Phương Tư không phải chuyện dễ dàng……” Tước Lợi Nhi vuốt cằm.

“Không! Nếu thực sợ là như thế, đối phó Phương Tư liền rất dễ dàng.” Dục vọng báo thù trong cơ thể Cừu Liệt bừng bừng tăng cao.

“Cái gì?” Cô bị giọng điệu âm trầm của anh dọa.

“Chỉ cần tôi chết, ông ta cũng không sống nổi.” Trong mắt anh có ngọn lửa nhảy lên.

“Đừng nói bậy!” Cô vội vàng ngăn anh nghĩ lung tung.

“Đúng vậy, cậu là người còn lại duy nhất của Báo tộc, không thể xem thường mạng sống.” Quản lý cũng nhắc nhở anh.

“Chuyện này tôi còn phải hỏi rõ Phương Tư mới có thể hành động, tôi muốn giáp mặt đối chất với ông ta!” Cừu Liệt lạnh lùng trừng bọn họ.

“Ông ta sẽ không nói……”

Tước Lợi Nhi còn chưa nói xong, anh liền quay đầu lao đi.

“Cừu Liệt! Cừu Liệt!” Cô đuổi tới cửa sổ chỉ nhìn thấy bóng dáng anh vội vã ra ngoài cửa lớn.

“Nhanh chút đem cậu ta trở về, Tước Lợi Nhi. Dây xích của cậu ta còn chưa mở, trở về tìm Phương Tư chính là chui đầu vô lưới, một khi bị Phương Tư phát hiện cậu ta biết chân tướng, Phương Tư nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn càng đáng sợ.” Quản lý dặn dò.

“Được!” Tước Lợi Nhi nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức đuổi sát ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment