Báo Nam

Chương 3

“Nhưng tôi còn nhớ rõ khi ông thấy tôi đi vào câu lạc bộ linh lực không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại, vẻ mặt của ông là một loại bình tĩnh đã chờ lâu ngày……” Tước Lợi Nhi đắm chìm trong hồi ức, đầu óc vẫn hoạt động sắc bén.

“Đúng vậy, khi ông nhìn thấy tôi đến, cũng là vẻ mặt giống như Tước Lợi Nhi nói.” Lôi Xiết cũng đưa ra nghi ngờ.

“Vậy có nghĩa…… ông tuy rằng không biết chúng tôi khi nào sẽ đến, nhưng ông đã sớm biết sự tồn tại của chúng tôi, đúng hay không?” Tước Lợi Nhi phát huy năng lực trinh thám của cô.

“Tùy mọi người nghĩ.” Quản lý không muốn nhiều lời.

“Từ đó có thể thấy, ông hẳn cũng biết người thay thế Lãnh Quan sẽ là ai, đúng hay không?” Tước Lợi Nhi dứt khoát đứng lên, đi đến trước mặt quản lý tra hỏi.

“Tước Lợi Nhi, đừng kích động. Cô thật sự để ý hội viên mới sắp vào là ai đến như vậy à?” Quản lý chậm rãi hỏi.

“Đương nhiên!” Sao cô lại không để ý chứ? Tốt xấu gì cô cũng phải biết “tân sinh” kia có ở chung được không chứ!

“Cô tốt nhất đừng hy vọng quá lớn, Tước Lợi Nhi. Người đó cùng tưởng tượng của cô có thể có chút khác biệt.” Quản lý nhẹ giọng nói.

Gì? Vì sao trong mắt quản lý lại lộ ra một tia thương hại? Trong lòng Tước Lợi Nhi hơi kinh hãi.

“Có ý gì?” Cô cẩn thận hỏi.

“Anh nghĩ, quản lý là đang gợi ý cho em, người mới tới có thể không dễ đối phó. Đúng không?” Huyễn Dạ Thần Hành không nhanh không chậm tiếp lời, còn dùng vẻ mặt thảnh thơi xem náo nhiệt nháy mắt với quản lý.

“Thật sao?” Trên mặt Tước Lợi Nhi có thất vọng không che dấu được.

“Tôi không nói thế.” Quản lý giơ hai tay lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Trước nói cho tôi biết, người đó là nam hay nữ?” Tước Lợi Nhi lười vòng vo, trực tiếp hỏi vào trọng điểm.

“Đều có thể.” Miệng quản lý rất khó cạy.

“Nói nửa ngày, ông đang đùa giỡn tôi à!” Lão hồ li này! Tước Lợi Nhi cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tươi cười vốn ngây thơ đã không còn.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, Tước Lợi Nhi, tuy rằng tôi không thể nói thêm gì, nhưng tôi cam đoan cô nhất định sẽ là người đầu tiên gặp người đó.” Quản lý quá rõ ràng sắc mặt cô thay đổi đại biểu cho nguy hiểm. Tuy rằng bình thường Tước Lợi Nhi luôn tươi cười, nhìn như thuần lương đáng yêu, nhưng thât sự cô không phải là nhân vật dễ bắt nạt, đắc tội cô, khẳng định sẽ bị cô nhân lúc bất ngờ chỉnh chết.

“Oh?” Tước Lợi Nhi ngẩn người. Này tính cái gì báo trước?

“Có lẽ, việc chiêu mộ hội viên mới này là do em đảm nhiệm đó.” Huyễn Dạ Thần Hành cười trêu cô.

“Vậy thì thật xin lỗi, em không thời gian rảnh để tiếp đãi tân sinh.” Cô hồ nghi liếc nhìn quản lý.

“Em mới nói em rất nhàm chán……” Huyễn Dạ Thần Hành rất thích cùng cô tranh cãi.

“So với việc chiếu cố hậu sinh vãn bối, em thà rằng nhàm chán!” Tước Lợi Nhi trừng anh, lấy áo khoác chuẩn bị bỏ đi.

“Em muốn đi?” Huyễn Dạ Thần Hành gọi cô.

“Nơi này dương thịnh âm suy, nếu không đi sẽ tổn hại linh khí của em.” Cô le lưỡi, làm mặt quỷ.

“Tiểu quỷ! Đều là em nói.” Huyễn Dạ Thần Hành cười khẽ, sau đó như nghĩ đến cái gì, gọi cô lại: “Đúng rồi, gần đây San Francisco đã xảy ra nhiều vụ án giết người, ban đêm em có thói quen tản bộ, cẩn thận một chút.”

“Án giết người?” Sao cô không biết? Xem ra tâm tình cô suy sụp đến không hỏi sự đời rồi.

“Vụ án gì?” Lôi Xiết tò mò hỏi.

“Nghe nói ba tháng nay đã có năm người lần lượt bị tấn công vào đêm, vết thương trên thi thể giống như do móng vuốt gây ra, thoạt nhìn không giống người làm.” Huyễn Dạ Thần Hành nghiêng người dựa vào sô pha nói.

“Chẳng lẽ là dã thú làm?” Tước Lợi Nhi vốn không để ý lắm, nhưng vừa nghe vụ án đặc biệt như vậy, tinh thần đã lên cao.

“Còn không biết. Chỉ là, mọi người không thấy kỳ quái sao? Trong thành phố lấy đâu ra mãnh thú?” Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy chuyện này không đơn giản.

“Tôi thấy, tám phần là có người đeo vuốt thú gây án. Thế giới này, động vật tàn nhẫn nhất không phải dã thú, mà là người!” Lôi Xiết hừ lạnh một tiếng.

“Hắc! Vậy thật tốt nha, nếu để em gặp được, em có thể thuận tiện giúp cảnh sát phá vụ án này.” Tước Lợi Nhi tinh nghịch nháy mắt mấy cái.

“Ngươi đừng lo nhiều, cảnh sát cũng sẽ không trả tiền cho em.” Lôi Xiết liếc cô một cái, hy vọng cô đừng nhiều chuyện.

“Đúng nha, cũng không có lợi ích gì, sao em lại phải xen vào chứ?” Trừ phi có người đến câu lạc bộ linh lực mua hy vọng, nếu không bọn họ sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

“Em nha, ngoan ngoãn trực tiếp lên giường ngủ là được, trăm ngàn lần đừng gây chuyện.” Huyễn Dạ Thần Hành giọng điệu chế nhạo giống như xem thường.

“Về thì về. Hiện tại muốn em gây chuyện, em còn không có hứng thú!” Tước Lợi Nhi bĩu môi, mặc áo khoác vào, bóng dáng đột nhiên biến mất.

Lo cái gì dã thú chứ, gặp mỹ nữ như cô, không phải vừa vặn diễn ra một màn “Mỹ nữ cùng dã thú” sao? Tước Lợi Nhi đi đến trước cửa ánh sáng của câu lạc bộ linh lực quang còn nghĩ như vậy.

San Francisco ở phía tây nước Mĩ, nhiệt độ quanh năm không vượt quá hai mươi độ, là một trong những thành phố đẹp nhất trên thế giới. Những công trình kiến trúc tinh xảo đẹp đẽ được xây dựng ven sườn núi, cho dù cao ốc san sát, cũng có thể nhìn thấy màu xanh tươi mát quanh nhà mình.

Tước Lợi Nhi ở thành phố này.

Từ câu lạc bộ linh lực trở lại thế giới thật, mỗi lần cô đều vì cảnh đêm của San Francisco mà rung động không thôi.

Cầu Kim Môn giống như một sợi đai lưng lấp lánh giắt ngang bến cảng, ánh sáng của mỗi một công trình phát ra tụ thành hải đăng, trong trời đêm nhìn cảnh tượng lộng lẫy này, sẽ khiến cô thoáng quên mất sự xấu xa của loài người. Cô tin tưởng, con người có thể tạo ra ánh sáng rực rỡ tráng lệ như vậy, trong thiên tính hẳn vẫn có chân, thiện, mĩ……

Tước Lợi Nhi ở không trung lưu lại một lúc lâu, hít thật sâu một hơi mới trở lại mặt đất, định từ công viên tản bộ về nhà.

San Francisco vào đêm vẫn huy hoàng như cũ, nhưng người đi đường hiển nhiên ít đi rất nhiều, hơn nữa biệt thự cô ở thuộc khu dân cư cao cấp, người bình thường không có việc gì sẽ không thường lui tới vùng này, bởi vậy trên đường cô đi, không nhìn thấy một bóng người nào.

Aiz! Sự thanh tĩnh này, cũng chỉ có vào giờ khắc này mới hưởng thụ được.

Tước Lợi Nhi ưu nhàn tản bộ, vừa đi vừa suy nghĩ. Đây là nguyên nhân cô thích đi dạo về đêm, đi trên con phố tĩnh lặng, không ai đến phiền cô, mọi thứ thân phận, địa vị, tiền tài quyền thế…… có liên quan đến cô, tất cả đều ném sau đầu, giờ phút này, cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi bình thường.

Cô đi vào công viên nhỏ trong khu phố, tuy rằng là tháng tư, nhưng nhiệt độ không khí về đêm vẫn rất thấp. Cô kéo áo khoác cổ cao trên người, không bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng hứng thú của cô.
Bình Luận (0)
Comment