- Tôi nhớ lúc trước Hồng Hoang đã phát thông báo tuyển nhân vật nam chính, yêu cầu phải đủ đẹp trai, chẳng lẽ anh ta chính là nam chính à?
Lão E kinh nghi bất định, chậm rãi khống chế nhân vật nhích tới gần.
Nhưng vào lúc này, người kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía khu ngắm cảnh trên khoang hạng nhất, cả người đều rơi vào trong đờ đẫn.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của lão, cũng ngây người một chút.
Bởi vì đứng ở lan can phía xa xa rõ ràng là vị quý tộc thiên kim mà bọn họ đã gặp ở trên cảng, đang mặc váy dài màu xanh đi ra ngoài giải sầu.
Nhìn cô có vẻ như tâm tình không tốt, có loại cảm giác thấy mà yêu.
Nhưng NPC bên cạnh lại truyền ra lời nói.
Lại làm cho khán giả khó chịu.
[ A... Được rồi, lão đệ. ]
[ Anh biết cái gì gọi là... Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga không? ]
[ Đúng, chính là bộ dạng hiện tại của anh đấy. ]
...
- Mẹ nó, không biết nói chuyện có thể không nói.
- Đâm tâm lão thiết.
- 666, bị bạo kích 10 ngàn điểm.
- Đáng ghét, điếu ti không xứng có tình yêu à?
Khán giả trợn mắt nhìn nhau, lão E yên lặng phân tích mấy nhân vật xuất hiện ở đây, bởi vì lão đã có thể ngửi được mùi vị của kịch bản.
Quả nhiên.
Trong lúc khán giả đang hùng hổ thì một bóng dáng quen thuộc từ trong khoang thuyền đi ra.
Chính là nhân vật quan trọng do tổng thanh tra Hồng Hoang diễn kia!
Không biết anh ta đã nói gì với thiên kim quý tộc làm cô lập tức tức giận rời đi, quan hệ giữa hai người hình như cũng không tốt lắm.
Nhưng điều khiến anh thất vọng là.
Cho dù như thế thì vẫn không thể tìm được thông tin hữu dụng hơn và biện pháp leo lên khoang hạng nhất.
Cứ như vậy tìm kiếm khắp nơi, thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Mãi cho đến buổi tối ngày thứ tư.
Lão vẫn không thể nào mở ra kịch bản giấu ở sau lưng trò chơi này được.
- Chẳng lẽ là tôi nghĩ sai, tin tức mấu chốt không phải ở trên người mấy nhân vật này à?
Khoảng cách chìm vào giấc ngủ còn có mười phút.
Lão E nằm trên giường, phân tích manh mối thu thập được trong khoảng thời gian này, không có đầu mối.
Chủ yếu là chiếc tàu này thật sự quá lớn!
Lão đã tận lực tranh thủ mỗi phút mỗi giây để tìm kiếm, nhưng vẫn vô cùng hạn chế nội dung thăm dò.
Hơn nữa điều khiến cho lão khiếp sợ là mỗi một nhân vật trên chiếc thuyền này, ngoại trừ người qua đường ra thì mỗi ngày đều có kịch bản khác nhau.
Muốn có được một tin tức nhất định phải vừa vặn lúc kịch bản xảy ra mới được, nếu không thì sẽ không nhận được gì.
Nếu như trò chơi bình thường dám làm như vậy thì có lẽ đã sớm không ai thèm chơi rồi.
Nhưng trò chơi này lại khác, nó làm được rất chân thực, đến mức lão và người xem đều đắm chìm trong đó.
Không những không phiền chán.
Ngược lại, càng khẩn cấp muốn biết kịch bản hơn.
- Theo tôi thấy thì trò chơi này không phải thật sự chỉ đơn thuần là du lịch ngắm phong cảnh chứ?
Lập tức có mưa đạn bay lên.
Lời này vừa nói ra đã thu được rất nhiều người xem đồng ý.
Dù sao thì nhiều con mắt như vậy nhìn cũng không tìm được manh mối mấu chốt, thậm chí ngay cả khoang hạng nhất cũng chưa đi lên được, rất khó để người ta tin tưởng nó còn có kịch bản khác.
Thật chẳng lẽ chỉ là du lịch ngắm phong cảnh thôi à?
Tìm kiếm hơn hai giờ mà không có chút thu hoạch nào, ngay cả lão E cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nhưng mà đúng vào lúc này, dị biến lại xảy ra.
- Ầm ầm!!!
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ thân tàu đột nhiên chấn động một chút, hình ảnh trong trò chơi cũng bắt đầu rung động kịch liệt.
- Có chuyện gì vậy? Động cơ bị nổ à?
Lão E cả kinh trực tiếp đứng dậy, cấp tốc chạy ra bên ngoài.
Nhìn xuống thời gian, rõ ràng đã đến nửa đêm nghỉ ngơi nhưng lại không xuất hiện nhắc nhở cưỡng chế nghỉ ngơi nữa.
Có chuyện rồi!
Đây là ý tưởng duy nhất của lão lúc này.
Lão vội vàng khống chế nhân vật chạy về phía boong tàu.
…
- Cảm giác thân tàu đều đang lắc lư, hẳn là bên phía động cơ phát ra.
- Cuối cùng cũng đã xuất hiện nội dung chính tuyến rồi à?
- Vu Hồ, tôi ngửi thấy mùi vị anh hùng cứu mỹ nhân.
- Làm nhanh lên, tôi đã chờ không kịp nữa rồi.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho khán giả đang xem stream lập tức lấy lại tinh thần.
Phản ứng của lão E cũng không chậm, lập tức khống chế nhân vật rời khỏi giường của mình, theo đám người đang hoảng loạn chạy lên boong tàu.
Toàn bộ khu vực hành khách đều là một mảnh hỗn loạn.
Các hành khách nhao nhao từ trong giường thò đầu ra, nghi ngờ hỏi thăm.
Nhưng cũng có người trực tiếp rời khỏi giường, chuẩn bị chạy ra bên ngoài kiểm tra tình huống.
Lúc này bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thuyền đang chấn động cũng bình ổn lại rất nhanh, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi thuyền viên mang áo cứu sinh xuống cho bọn họ mặc vào thì bọn họ mới rốt cục ý thức được có gì đó không đúng, toàn bộ khoang hạng hai cũng dần dần lâm vào một mảnh hỗn loạn.
- Mẹ nó! tầng này cách boong tàu quá xa!
Lão E mới vừa lên đến tầng D đã bị đám người hỗn loạn chặn đường đi.
Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng chen được đến bên ngoài cửa ra vào thì lại phát hiện cửa sắt đã bị đóng lại.
Một đám người chen chúc ở đây điên cuồng mắng, trong miệng còn la hét các loại lời nói như thuyền sắp chìm.
Nhìn xuyên qua cửa sắt còn có thể nhìn thấy thuyền viên bên ngoài đang chạy qua chạy lại liên tục, trên mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi.
- Ở đây không ra được thì tìm cửa ra khác đi!
Trên trán lão E trượt xuống một giọt mồ hôi, có thể cảm nhận được một cảm giác cấp bách rõ ràng.
Thật giống như có một áp lực vô hình từ phía sau không ngừng tới gần, làm cho lão cũng căng thẳng theo, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn rất nhiều.
Nhưng mà...
Khi lão hao hết thiên tân vạn khổ xuyên qua đám người, đi tới một nơi khác thì phát hiện ở đây cũng đang bị vây lại.
Vô số hành khách chen chúc ở đây, căn bản không có cách nào tới gần cửa ra vào nửa phần, chớ nói chi là mở ra khóa cửa.
Điều này làm cho lão nhớ tới cơ chế của trò chơi này.
Một khi bỏ lỡ thời cơ chính là bỏ lỡ thật sự.
Rõ ràng là lão đã bỏ lỡ thời gian chạy thoát cao nhất.