(Chūka Ichiban: Tiểu đầu bếp cung đình.)
- Đối với chúng ta thì đây có lẽ cũng là chuyện tốt.
Lão Tống do dự nói.
- Chính xác.
Trần Lâm gật đầu, "Đến lúc đó chúng ta có thể cân nhắc liên hệ nhiều bình đài, ba nhà công ty lớn đồng thời ra trận, chắc chắn sẽ có nhu cầu rất lớn đối với trò chơi mới, khi đó không thể thiếu việc chiêu mộ công khai.
- Trò chơi máy chủ phát triển, đoán chừng sẽ có rất nhiều công ty gia nhập vào, anh cảm thấy nên dùng trò chơi gì để khai hỏa trận chiến thứ nhất của Hồng Hoang chúng ta đây?
Trò chơi máy chủ không giống với trò chơi PC.
Nó còn được gọi là "Trò chơi trong phòng khách".
Mặc dù không đòi hỏi sân rộng rãi như VR, nhưng trải nghiệm chơi game vẫn có chút khác biệt so với trỏ chơi PC.
Đương nhiên.
Cũng có người thích cài đặt nó ở trong phòng, chủ yếu vẫn là xem sở thích của cá nhân.
Khác nhau rõ rệt nhất cũng chính là thao tác con chuột, bàn phím và thao tác tay cầm mà thôi.
Trần Lâm suy nghĩ thật lâu, nói:
- Nếu đây là trận chiến đầu tiên chính thức gia nhập vào thị trường máy chủ, vậy khẳng định phải đánh một trận thật đẹp để người chơi nhớ kỹ chúng ta mới được, một trò chơi mới có lẽ sẽ không quá đủ.
- Ý của cậu là muốn làm hai trò chơi à?
Lão Tống nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Lấy nhân lực hiện giờ của công ty bọn họ, đồng thời làm hai kiểu trò chơi cỡ lớn vẫn có chút khó khăn, trừ phi kéo dài chu kỳ chế tác.
Nhưng như vậy sợ rằng sẽ không đuổi kịp thời cơ tốt nhất tiến vào nhóm trò chơi máy chủ.
- Đúng vậy, chính là hai kiểu, hơn nữa không làm trò chơi quy mô lớn, như thế chu kỳ chế tác quá dài, sẽ rất gấp gáp.
- Vậy thì chúng ta nên làm cái gì đây?
Lão Tống có chút không hiểu.
- Việc này phải hỏi thăm nhu cầu của các người chơi, dù sao thì tôi cũng không quá am hiểu về thị trường máy chủ.
Quỹ tích ngành nghề trò chơi ở hai thế giới có sự khác biệt, Trần Lâm không dám đánh cược nhu cầu thị trường máy chủ ở hai bên có giống nhau hay không.
Mà biện pháp đơn giản nhất và cũng thực dụng nhất chính là trực tiếp hỏi ý kiến của các người chơi.
Cho nên vừa dứt lời thì anh đã cầm cuốn sổ ở trên bàn rồi đứng dậy, rời khỏi văn phòng đi ra bên ngoài, trong khi lão Tống đi theo bên cạnh anh với vẻ mặt khó hiểu.
- Sếp.
- Giám đốc Tống.
Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, nhân viên đang bận rộn nhao nhao lên tiếng chào hỏi.
Trần Lâm gật đầu đáp lại, đi đến đứng bên cạnh khu làm việc của Tiểu Lệ, một tay khoác lên trên vách ngăn.
- Tiểu Lệ, cô thường chơi trò chơi máy chủ nào ở nhà?
- Hả? Tôi à?
Bị hỏi đột nhiên, Tiểu Lệ ngừng công việc, ngón tay chống cằm nhớ lại:
- Hẳn là Anipop hoặc là mấy trò rượt đuổi parkour gì gì đó, tôi thực sự không muốn chơi những game quá phức tạp trong giờ nghỉ.
- Còn có tôi, còn có tôi!
Lúc này, Tiểu Vi đậu bỉ tình cờ đi ngang qua nghe được đối thoại của bọn họ cũng vội vàng xông tới.
- Tổng giám đốc Trần, nh đang thu thập ý kiến của người chơi à?
Giọng nói của cô rất lớn, nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ khu vực làm việc, dẫn tới các nhân viên viên khác nhao nhao nhìn sang.
Trần Lâm nhìn quanh một vòng rồi cười nói:
- Đại khái là vậy, mọi người có ý kiến gì thì cứ nói ra, tốt nhất là trò chơi muốn chơi nhất khi nghỉ ngơi ở nhà, à, còn phải là trò chơi máy chủ mới được.
Trò chơi máy chủ!
Đám người nghe vậy thì lập tức vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ tổng giám đốc nhà mình định mở rộng kinh doanh trên bình đài máy chủ à?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như là đang thu thập ý kiến để xác định phương hướng cho hạng mục tiếp theo.
Đây chính là việc lớn, bọn họ không thể không coi trọng.
Tiểu Vi lập tức lên tiếng:
- Nếu là máy chủ thì bình thường tôi hay chơi các trò chơi thể thao hoặc là kinh doanh, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có người trong nhà quấy rầy, cho nên tôi không quá thích loại trò chơi cần sự tập trung cao, tốt nhất là trò chơi có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
- Tổng giám đốc Trần, còn có tôi nữa, khi về nhà tôi thường chơi Xe Đua Cực Phẩm của công ty chúng ta!
- Còn tôi thì có khuynh hướng chơi những trò có nhiều người cùng tham gia, bởi vì nhà tôi thường xuyên có bạn bè đến chơi.
- Chính xác, bây giờ có rất ít trò chơi nhiều người chơi ở trên máy chủ, mỗi lần đều là bạn bè ngồi bên cạnh xem tôi chơi, chơi lâu một chút sẽ cảm giác ngượng ngùng.
- Anh có thể để bọn họ chơi Siêu Cấp Thỏ Nhân, ha ha.
Trong khu làm việc anh một lời tôi một câu, tất cả đều đang ra sức đưa ra ý kiến và cảm nhận của mình khi chơi trò chơi khiến cho nơi đây trở nên náo nhiệt.
Mà bọn họ xem như là người hành nghề trong nghề nghiệp trò chơi, thiết bị trò chơi trong nhà là không thiếu được, tỉ lệ phổ cập thiết bị máy chủ cũng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Trần Lâm nhanh chóng ghi chép ý kiến đại khái của mỗi người vào trong sổ tay, cuối cùng dần dần có ý tưởng.
Tổng kết lại chính là.
Trò chơi phải nhẹ nhàng, thoải mái và không sợ bị quấy rầy, hơn nữa còn có thể chơi với nhiều người những yêu cầu này có chút ngoài dự liệu.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng đúng.
Phòng khách là nơi nghỉ ngơi và thư giãn của nhiều người trong gia đình, mỗi ngày đi làm trở về đều mệt đến muốn chết, chắc chắn không quá muốn đụng đến những trò chơi cần tập trung quá nhiều.
Hơn nữa nơi này là chỗ để tiếp khách, tốt nhất phải là trò chơi mà nhiều người có thể chơi cùng nhau, như vậy cũng không đến nỗi xuất hiện tình huống xấu hổ một người chơi mà những người khác thì nhìn.
- Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã biết nên làm trò chơi gì rồi.
Trên mặt của Trần Lâm lộ ra ý cười tự tin.
- Nhanh như vậy à?
Lão Tống đứng bên cạnh sửng sốt, lộ ra vẻ mặt "Cậu thật nhanh".
- Ừm, căn cứ vào ý kiến của mọi người, tôi dự định làm một trò chơi vượt ải hai người chơi và một trò chơi kinh doanh nhiều người chơi, chủ yếu chú trọng vào việc thư giãn giải trí.
- Vượt ải hai người cũng không tệ, nhưng mà kinh doanh nhiều người là muốn kinh doanh cái gì?
- Phòng bếp!
Trần Lâm trầm giọng đáp lại.
- Hơn nữa tôi chuẩn bị làm một bộ hoạt hình quảng cáo đặc biệt cho trò chơi này, chủ đề sẽ là đầu bếp, tin tưởng các người chơi nhất định sẽ yêu thích.
Nói xong, anh chậm rãi khép lại cuốn sổ trong tay lại, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai hàng chữ thật nhỏ.
Hai người thành hàng.
Phòng bếp rối loạn — Chūka Ichiban!