Nhìn hai người Vương sư phó và Mao Mao phối hợp với nhau trong màn hình, vượt qua hết cấp độ này đến cấp độ khác, cuối cùng thoát ra khỏi nhà kho tràn đầy đồ bị vứt bỏ.
Khán giả không ngừng bàn tán.
Bởi vì cách chơi của trò chơi này đúng là vô cùng mới lạ đối với bọn họ hiện tại.
Hơn nữa hình như còn có thể tăng tiến cảm tình giữa hai người?
Ít nhất trước mắt thì hai vị chủ phòng vẫn rất hòa thuận.
- Ai, hình như đến boss rồi.
Lúc này, trong kênh nói chuyện đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Mao Mao.
Bọn họ trải qua muôn vàn khó khăn để đến được một bình đài rộng lớn, thứ đang chờ đợi bọn họ rõ ràng là một con quái vật máy hút bụi cực lớn được nhân cách hóa.
Không cần nhìn cũng biết là boss cuối.
Hơn nữa trên đoạn đường tới đây, thông qua lời cãi nhau và đối thoại giữa hai nhân vật.
Bọn họ đã biết được đây là chiếc máy hút bụi cũ trong nhà các nhân vật, bởi vì thường xuyên dùng để hút đủ loại rác rưởi lớn nên bị hỏng, cuối cùng bị vứt ở trong nhà kho.
Không ngờ sau khi bọn họ biến thành búp bê thì máy hút bụi này lại thật sự chạy tới báo thù.
- Giống hệt nhà chúng ta, robot lau nhà hỏng lâu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa sửa.
Giọng nói của Mao Mao vang lên, giống như là tự giễu, lại giống như là có ý riêng.
Ánh mắt của Vương sư phó khẽ nhúc nhích, nhưng mà không có lên tiếng.
Bởi vì trước đó bọn họ cũng từng bởi vì việc này mà cãi nhau ầm ĩ một trận, quả thật giống như đúc hai vợ chồng trong trò chơi.
Thậm chí nội dung cãi nhau của hai nhân vật trong suốt đoạn đường vượt ải này, rất nhiều trong số đó từng xảy ra ở trên người bọn họ, có những trường hợp cãi nhau còn dữ dội hơn nữa.
Bây giờ đứng nhìn dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, hóa ra trước kia mình lại vô lý như vậy.
Chỉ là một vấn đề cỏn con.
Thế mà suýt chút nữa đã đến đến tình cảnh muốn ly hôn, ngay cả chính bọn họ cũng có chút nghĩ mãi mà không rõ.
- Đánh thắng nó tôi sẽ lập tức đi mua cái mới.
Vương sư phó hít sâu một hơi, không biết là đang nói trong trò chơi hay là thực tế.
- Tốt.
Mao Mao đáp lại một tiếng, đi theo anh tiến vào bình đài, bắt đầu chiến đấu với boss máy hút bụi.
Quá trình tiêu diệt boss này rất đơn giản, chỉ cần điều khiển quạt hút bên cạnh, hút đi đạn pháo mà boss nhổ ra rồi lại bắn trở về là được.
Nhưng quá trình này cần hai người đồng thời thao tác.
Một người điều khiển lỗ thông hơi, người còn lại điều khiển miệng phóng, chỉ cần hơi chậm một chút thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tiến công tốt nhất.
- Em tới hút bom, anh ngắm bắn.
- Tốt.
Sau hai câu đơn giản, hai người phân phối xong công việc, bắt đầu thử điều khiển quạt hút.
Chỉ sau hai lần thất bại thì bọn họ đã tìm được bí quyết, thành công bắn trả bom mà boss nhổ ra, nổ rớt một bộ phận HP của boss.
- Độ ăn ý này quả thật tuyệt!
- Không hổ là vợ chồng, phối hợp không tồi.
- Tôi xem phòng livestream sát vách chết rất nhiều lần vẫn không qua được con boss này.
- Nhìn đơn giản, nhưng mà muốn hai người phối hợp thì lại có chút khó khăn.
Một trò chơi mặc kệ nó đơn giản cỡ nào, chỉ cần là đề cập tới nhiều người hợp tác thì độ khó đều sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.
Có đôi khi thậm chí phát huy ra hiệu quả một cộng một nhỏ hơn một.
Đây là điều mà rất nhiều người chơi thấu hiểu rõ.
Cho nên khi nhìn thấy hai người ăn ý như vậy, bên trong phòng livestream tràn đầy tiếng thán phục, bởi vì bọn họ phối hợp thật sự quá mượt.
Nhưng mà.
Bọn họ làm sao biết được.
Hai người nhìn bề ngoài vô cùng ăn ý, thật ra sau lưng cũng như những cặp vợ chồng khác, căn bản chẳng khá khẩm hơn là bao.
Đây cũng là điều mà hai người vẫn luôn ngầm hiểu lẫn nhau.
Vừa vặn lúc này.
Boss máy hút bụi bị đánh trúng bom đột nhiên đập mạnh xuống mặt đất, từng vòng tro bụi rác rưởi lấy nó làm trung tâm lan rộng ra ngoài.
Mao Mao hơi lơ là một chút, thế là bị miểu sát ngay lập tức.
Đồng thời trên màn hình xuất hiện một trái tim mờ tối, cô phải nhấn nút liên tục để kích hoạt nó mới có thể một lần nữa sống lại.
Loại cảm giác này.
Giống như là rót sức sống vào trong một trái tim băng giá.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhấn nút khôi phục trái tim, lần nữa gia nhập chiến đấu.
Không đến 5 phút.
Dưới sự phối hợp của hai người, boss máy hút bụi bị tiêu diệt, cả hai thành công vượt qua cửa ải thứ nhất.
- Phù ——
- Cuối cùng cũng qua.
Vương sư phó xoa mồ hôi trên trán.
Trong một hồi nổ mạnh kịch liệt, hai người trong trò chơi xuyên qua khe hở đi ra bên ngoài, cuối cùng nhìn thấy con gái đang thu xếp đồ đạc ở bên cạnh.
Hiện tại bọn họ chỉ là hai con búp bê len.
Bất kể hô to như thế nào thì con gái cũng không nghe được.
Hơn nữa hai nơi cách nhau rất xa, ở giữa còn bày đủ loại dụng cụ lộn xộn, với hình thể hiện tại của bọn họ muốn băng qua không khác gì trèo đèo lội suối.
Dần dần.
Hai người ầm ĩ một đường cuối cùng tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ lại lỗi lầm của mình.
Bình thường bởi vì bề bộn với công việc, cho tới bây giờ cả hai đều rất ít quan tâm tới sinh hoạt của con gái, cũng rất hiếm khi bớt thời gian chơi với cô bé.
Thân là cha mẹ, họ luôn cho rằng chỉ cần mua thật nhiều đồ chơi là đã xem như là yêu thương con gái.
Nhưng mà không phải như vậy, con gái chỉ cần bọn họ làm bạn bên cạnh.
Điểm này, Vương sư phó và Mao Mao cùng là cha mẹ nên thấu hiểu rất rõ.
Bởi vì ngày thường bọn họ phải livestream, cho nên chỉ có thể mời bảo mẫu đến giúp đỡ trông trẻ, xong việc thì lập tức ngã đầu ngủ, thời gian bên cạnh con cái ít càng thêm ít.
- Nhìn thấy không? Nếu quá bận rộn không chơi với con thì sẽ biến thành búp bê bị ném vào trong cống thoát nước nha.
Giọng nói của Mao Mao vang lên trong kênh thoại mang theo một chút trêu chọc, đã không còn vẻ lạnh nhạt ngay từ đầu.
Vương sư phó đương nhiên biết cô ấy đang nói mình, lập tức lúng túng gãi đầu một cái.
- Cuối tuần này tôi xin phép nghỉ một ngày, đưa hai mẹ con đi công viên trò chơi được chưa?
- Chính miệng anh nói đấy, tôi đã ghi âm lại rồi.