- Mẹ nó? Nghe anh nói như vậy tôi cũng thấy rất giống!
- Khá lắm, như vậy mà cũng có thể liên hệ với nhau.
- Mỗi bên Trung Quốc và Tây Phương đều có một bối cảnh, nhưng lại không giống nhau, thiết kế này thật sự là trâu bò.
Không thể không nói, quả thật hai trò chơi này có rất nhiều điểm chung.
Nhưng nội dung và cách chơi lại hoàn toàn khác biệt, đều có cái hay của riêng mình.
Đây cũng là điều khiến khán giả thán phục.
Đầu óc làm sao có thể đồng thời nghĩ tới hai thiết kế tuyệt diệu tới cực điểm và biến chúng nó thành trò chơi như vậy được chứ?
Chỉ tiếc là.
Vương Lão Cúc không cho bọn họ cơ hội thảo luận thêm.
Vừa đối mặt, anh đã bộc phát kỹ năng nghề nghiệp và hiệu quả chủ động của Thánh vật kết tinh ba màu, Phi Kiếm ba màu đột nhiên bắn ra.
Hổ Tần Vũ vừa mới chuẩn bị phát động tấn công thì lượng máu đã giảm phân nửa trong nháy mắt, cưỡng chế tiến vào giai đoạn hai.
Anh tỷ nâng trường kiếm trong tay lên, ngàn vạn lôi đình rơi xuống, khí thế trở nên khác hẳn.
Một cái thuấn di.
Lão Cúc xuất hiện trước mặt anh, chiến kích trong tay bổ ra mang theo lực lượng lôi đình.
Dù anh đã sớm chuẩn bị thì cũng bị đánh bay bởi kỹ năng phạm vi này, lượng máu giảm xuống một đoạn.
Đương nhiên.
Cũng chỉ là một đoạn mà thôi.
Vương Lão Cúc đứng dậy lần nữa, bắn ra một vòng Phi Kiếm, tinh chuẩn đánh trúng Tần Vũ.
Trong nháy mắt nửa ống máu còn lại cũng thấy đáy, Hổ Tần Vũ quỳ một chân trên mặt đất.
[ Vinh quang của chết trận. ]
Miểu Sát!
Miểu Sát không có chút trì hoãn nào!
Bây giờ Vương Lão Cúc đã giết điên rồi, cho dù là BOSS thì cũng không thể ngăn cản anh, chỉ có thể cống hiến ra mấy đạo cụ.
Điều đáng tiếc duy nhất là.
Hình như Hổ Tần Vũ này không bị lây nhiễm.
Mà vẫn giữ lại sự trung thành của mình, vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài cung điện của Long Đế.
Nhưng vì chữa trị phong ấn, phá hủy sen trắng, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc giết anh ta.
- Chỉ còn lại BOSS cuối cùng.
Vương lão Cúc hít sâu một hơi, điều khiển nhân vật đi lên bậc thang, đi tới chỗ cao nhất trong cung điện.
Ngay sau đó, ống kính được kéo ra xa.
Một bông hoa sen trắng khổng lồ gần như bao trùm toàn bộ cung điện đập vào mắt, nở rộ lên một cách yêu dị.
Trong trung tâm đài sen có từng đôi mắt đỏ tươi mở ra, một cột sáng màu trắng phun trào lên bầu trời, sau đó hóa thành bông tuyết bay xuống.
- Thì ra là thứ này đang giở trò quỷ.
- Khó trách càng đến gần thì càng xuất hiện nhiều quái.
- Đúng là thảm thật, mọc ở loại nơi như thế này.
- Tôi đoán là Long Đế đã bị nó điều khiển rồi?
Trong lúc mưa đạn nghị luận, lão Cúc không hề dừng lại, lắc mình một cái tiến vào hoàng cung Chính điện.
Nhưng mà lại không thấy Long Đế đâu.
Ngược lại, anh lại gặp được Phu Nhân Tám Thước đang nằm ở trong cung điện.
Cũng giống như trước đây.
Cô bày hàng mua bán ở vỉa hè như không có chuyện gì xảy ra.
[ Hôm nay anh lại mang đến cho thiếp thân những linh hồn ngon miệng sao? ]
Giọng nói lười biếng và quyến rũ vang lên làm cho khán giả không nhịn được.
Sao ở đâu cũng thấy cô ấy ết vậy?
Mở quầy bán hàng còn có thể mở được ở trong hoàng cung à?
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Bọn họ luôn cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Trên đường tới đây, cô không chỉ giúp người chơi tăng điểm trở nên mạnh mẽ mà thỉnh thoảng còn cung cấp đạo cụ hữu dụng, chỉ để đổi lấy linh hồn mà người chơi thu thập được.
Hơn nữa mỗi lần cô ra sân đều âm u như vậy.
Ai không biết còn tưởng rằng cô đến từ Địa Phủ để khoá hồn.
- Tôi cũng cảm giác cô ta không có ý tốt cho lắm, chẳng lẽ là thèm khát thân thể của tôi à?
Vương lão Cúc không khỏi rùng mình, sau khi liếc mắt nhìn thấy không có đạo cụ mà mình cần, anhmới đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi lên.
Đợi đến khi anh đến chỗ sâu nhất của cung điện.
Cuối cùng đoàn tụ với các đồng đội đã cùng nhau hành động trên đường đi.
Tiểu sư muội hỗ trợ hồi máu đã khôi phục trạng thái, lúc này cô đang đứng bên cạnh Long Ỷ.
[ Chuẩn bị xong chưa? ]
[ Lão nhân Hoàng Đế đang ở bên dưới, kế tiếp chính là trận chiến cuối cùng rồi, cố lên! ]
Đối thoại kết thúc, màn hình chuyển cảnh.
Cuối cùng lão Cúc cũng đã đi tới cửa ải cuối cùng của trò chơi.
[ Cuối cùng, Long Chi Chương. ]
Mấy chữ to thoáng qua, nhân vật rơi xuống một chỗ bình đài dưới lòng đất phát ra một tiếng "phanh".
Xung quanh đều là dây leo, độ dày đặc còn cao hơn bên ngoài rất nhiều, cũng càng tráng kiện hơn, vừa nhìn đã biết đó là gốc rễ của hoa sen trắng.
Sau khi quan sát xung quanh, Vương Lão Cúc đi dọc theo bình đài trên đường nhỏ, đi tới một cây cột đá to lớn ở phía đối diện.
Xung quanh cột đá cắm đầy trường kiếm.
Có vẻ như đây là Kiếm Trủng được chôn sâu dưới hoàng cung, chuyên dùng để chôn giấu vũ khí của các đời đế vương và tướng sĩ.
Ở chính giữa Kiếm Trủng.
Rõ ràng là một đồ án cực lớn được vẽ bằng máu tươi, bao trùm cả toà Kiếm Trủng, giống như là đang phong ấn cái gì đó.
Nếu như không có đoán sai.
Đây hẳn là phong ấn Huyết Minh được nhắc đến trong thư tín, chuyên dùng để trấn áp hoa sen trắng.
- Đây chính là nơi diễn ra trận chiến với BOSS cuối cùng à?
Vương lão Cúc kéo tầm mắt ra xa, nhìn về phía đối diện.
Một bóng người uy nghiêm mặc Long Bào ngồi trên Long Ỷ, đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần, giống như là nhập định.
Không cần phải nói.
Đây chính là BOSS cuối cùng, nam nhân thống trị quốc gia này, Long Đế!
Nhưng bởi vì bị lây nhiễm lời nguyền nên lúc này sinh cơ trên người Long Đế đã không còn lại bao nhiêu, cả người nhìn vô cùng gầy gò.
Nhưng mà cho dù là vậy.
Anh ta vẫn mang đến cho người ta một cảm giác áp bách vô hình.
Vương lão Cúc không dám khinh thường, chậm rãi điều khiển nhân vật tới gần.
Kết quả Long Đế mới vừa bước vào sân đấu đã chậm rãi đứng lên, bên tai cũng bắt đầu vang lên âm nhạc dồn dập, nhất thời làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
Sau đó, Long Đế nâng tay lên, một thanh trường kiếm bay vào trong tay của anh.
Không hề nói nhảm vô nghĩa, trận chiến trực tiếp khai hỏa.
Đợi đã, vừa vào đã khai chiến rồi à?