Tuyết mịn, tuyết vừa, tuyết lớn, bão tuyết.
Mỗi một lần tăng lên sẽ có thêm đủ loại nguyền rủa, độ khó tăng lên rất nhiều.
Càng kỳ quái hơn là độ khó trước đó ngược anh đến mức chết đi sống lại hóa ra chỉ là cấp độ đơn giản nhất, tuyết mịn!
Hơn nữa thông quan mới có thể mở khoá độ khó tiếp theo!
- Mấy người nói với tôi rằng tôi chỉ vừa chơi ở độ khó thấp nhất à?
Trước ống kính, Vương Lão Cúc ngồi ở chỗ đó với khuôn mặt nhăn nhó, khán giả thấy vậy đều phì cười.
Hoá ra bọn họ vất vả như vậy chỉ để thông quan độ khó thấp nhất mà thôi.
Cái tát này thật sự quá vang dội.
- Không được, nhất định hôm nay tôi phải đánh tới độ khó tuyết lớn, không, là tuyết vừa!
Vương Lão Cúc vừa nói ra được một nửa thì đột nhiên đổi giọng thành tuyết vừa, sau đó vội vã vọt ra khỏi đại điện nghề nghiệp.
- Ha ha, anh ta sợ rồi.
- Không phải nên trực tiếp chạy tới bão tuyết à?
- Có thể đánh độ khó thấp nhất thành dáng vẻ độ khó cao nhất, tôi thật phục chủ phòng.
- Ha ha, chính xác, những người khác muốn học cũng không học được.
- Trò chơi này rất thú vị, một lúc nữa tôi cũng phải chơi thử mới được.
- Hình như Hồng Hoang còn đồng bộ đổi mới một DLC miễn phí tên là Tẫn Mộng, qua cửa bão tuyết là có thể mở khoá, anh có muốn thử một chút không?
- Hả? Còn có DLC nữa à?
DLC tương đương với bản mở rộng sau này của trò chơi.
Công ty trò chơi bình thường sẽ đẩy ra khi lượng tiêu thụ trò chơi giảm xuống, như vậy mới có thể duy trì nhiệt độ.
Rất hiếm khi giống như Hồng Hoang, trực tiếp đẩy ra cùng ngày với bản gốc của trò chơi, hơn nữa lại còn là miễn phí!
Nhưng mà độ khó của việc mở khoá này có hơi lớn.
Cần phải thông quan độ khó cao nhất của trò chơi bản gốc mới được.
Vương Lão Cúc đã chết nhiều lần như vậy, có thể tưởng tượng được độ khó phía sau.
Có lẽ trong thời gian ngắn không ai có thể chơi đến đó được.
Điều này càng làm cho bọn họ tò mò hơn về nội dung và kịch bản sau này.
Thậm chí trong giới người chơi cũng nhấc lên một làn sóng khiêu chiến độ khó cao nhất.
Một loạt video chiến lược thông quan xuất hiện trên các trang internet lớn, từ đó mang tới không ít nhiệt độ cho trò chơi này, lượng tiêu thụ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
…
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng Hồng Hoang.
- Tổng giám đốc Trần, cậu xác định muốn lấy thứ này đi thử nghiệm thị trường Game Online à?
Hai người lão Tống và lão Lý mắt lớn trừng mắt nhỏ, không dám tin mà nhìn máy tính trước mặt Trần Lâm.
Trên máy vi tính là một cảnh 2D ngang đơn sơ không thể đơn sơ hơn nữa.
Bên cạnh một cây đại thụ có hốc cây là một nhân vật gần như có thể nói là theo phong cách pixel, trong tay cầm một cây gậy gỗ thô ráp không biết nhặt được ở đâu.
Bên cạnh còn có một NPC giống như thợ rèn, và mấy cái phông nền thấp kém vừa nhìn đã biết là copy - paste.
[ Thợ rèn Lâm Nạp Tư. ]
Khá lắm, ngay cả một thợ rèn cũng có tên.
Nhưng mà có phải phong cách vẽ này hơi thô một chút không?
Thậm chí ngay cả UI trò chơi cũng làm giống như Game Online phục cổ những năm 1980 và 1990, quả thực là vô cùng thê thảm.
Chỉ sợ là lấy đại một Game Online rác rưởi mới công bố trong hai năm gần đây cũng tốt hơn cái này không biết bao nhiêu lần.
Lão Tống lộ ra vẻ mặt không biết nói gì cho phải, nhìn về phía Trần Lâm:
- Thật ra... Nếu như cậu không có linh cảm thì chúng ta có thể dùng tiền để mua.
Lão Lý bên cạnh càng ngay thẳng hơn, nói:
- Thiết kế này thật sự quá ngu xuẩn, tổng giám đốc Trần, chẳng lẽ cậu đang giỡn với chúng tôi à? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn có ai sẽ chơi trò chơi 2D màn hình ngang phong cách pixel này nữa chứ?
- Tôi cảm thấy còn tốt mà.
Trần Lâm ngẩng đầu lên:
- Hai người không cảm thấy loại hình này rất có thị trường à? Hiện tại trên thị trường lại không có những công ty khác làm cái này.
- Cậu có nghĩ là bởi vì nó không kiếm được tiền hay không?
Lão Tống đã không biết nên chửi bậy như thế nào.
Lúc trước sếp nói đến trò chơi này trâu bò cỡ nào, mà bây giờ... chỉ có thế thôi à?
Đừng nói là kiếm được nhiều hơn mấy trò chơi trước đó của bọn họ, nó có thể hồi vốn cũng coi như là không tệ rồi.
Mặc dù trước đó bọn họ nói rằng muốn làm một trò chơi với đầu tư nhỏ một chút.
Nhưng cũng không nói nhỏ đến mức này.
- Đây chỉ là bản đầu tiên mà thôi, chất lượng ảnh và UI của nhân vật cũng có thể ưu hóa, tận lực làm được tinh tế hơn một chút, như vậy hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Trần Lâm hỏi.
Lập tức, hai người rơi vào trầm tư.
- Làm thì có thể làm, loại trò chơi này đối với chúng ta bây giờ là không quá khó khăn.
- Cậu là sếp, cậu nói làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà tôi nói trước nhé, nếu như lỗ vốn thì cũng đừng trách chúng tôi.
Dù sao thì bọn họ cũng không trông cậy vào Game Online đầu tiên có thể kiếm ra tiền.
Dùng trò chơi nhỏ này để dò đường cũng tốt, đến lúc đó cho dù lỗ vốn thì cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, nhiều lắm chỉ là một lần đầu tư thất bại mà thôi.
- Yên tâm, các người chỉ cần làm dựa theo tiêu chuẩn của tôi là được, những thứ khác không cần lo lắng.
Trần Lâm cười nói.
- Vậy được rồi, chúng tôi đi chuẩn bị một chút, ngoại trừ thiết lập đoàn đội mới thì còn phải mua sắm không ít thiết bị, có lẽ công việc giai đoạn đầu phải bận rộn mấy ngày mới được.
Với doanh thu mỗi ngày của bọn họ bây giờ, hoàn toàn có thể chèo chống nổi một đoàn đội vận hành Game Online mới, cũng không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
Nói đơn giản một chút về vấn đề kế hoạch đoàn đội, còn có nhân viên điều phối.
Sau đó lão Tống và lão Lý rời văn phòng, trở về đoàn đội của mình, bắt đầu an bài công việc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ công ty đều trở nên náo nhiệt.
Nhất là sau khi biết công ty muốn thành lập đoàn đội Game Online, các nhân viên lại càng kinh hô, nhao nhao hỏi thăm xem bọn họ muốn làm đại tác Game Online gì.
- Mọi người cứ làm việc chăm chỉ, đừng hỏi gì cả!
Lão Tống trừng mắt nhìn lũ trẻ tò mò kia, mang theo vẻ mặt xấu hổ rời đi.
Hạng mục như vậy, lão thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Có cảm giác như pháo cao xạ bắn muỗi.