Sao trong nước lại có một công ty kỳ quái như vậy chứ?
Làm cho anh cũng không biết nên khen hay nên mắng.
Nhưng không thể không nói.
Công ty lương tâm như thế thật sự là hiếm thấy, làm cho anh vừa yêu vừa hận trò chơi này.
- Tôi tìm một vòng nhưng không tìm được thuốc mệt nhọc, trên kênh công cộng cũng có rất nhiều người đang mắng.
Mấy người nghe vậy thì nhìn về phía kênh công cộng.
Khá lắm.
Vừa nhìn đã khiến bọn họ suýt chút nữa giật nảy người.
Trình độ náo nhiệt còn khoa trương hơn so với lúc bọn họ vừa mới vào trò chơi.
[ Đậu má! Chút điểm mệt nhọc này đủ ai dùng chứ? ]
[ Một ngày hơn 100 điểm mệt nhọc, còn không đủ để nhét kẽ răng nữa, đây là chuyện mà người làm à? ]
[ Tôi mua còn không được à? Mau mang thuốc mệt nhọc lên kệ đi! ]
[ Hồng Hoang tôi khuyên các người đừng không biết tốt xấu, đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin. ]
[ Mẹ nó, trò chơi này chơi một hồi không dừng lại được. ]
[ Vừa rồi mở rương ra cái này, có thể sử dụng không? Ảnh chụp màn hình: Đoạn Thuỷ Cự Kiếm +7 (Hi hữu). ]
[ Cái gì? Cự kiếm màu tím? Sao anh không đi chết đi! ]
[ Mới đó mà đã có người mở ra vũ khí màu tím rồi à? ]
[ Chắc chắn là người được công ty nhờ diễn kịch! Tôi mở hai rương rồi mà một cọng lông cũng không có! ]
Trên kênh công cộng có rất nhiều tin nhắn.
Mặc dù đa số là tiếng mắng chửi nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện bọn họ không phải đang mắng trò chơi này không hay.
Ngược lại là bởi vì nó chơi rất vui!
Vui đến mức chút điểm mệt nhọc kia căn bản không đủ dùng.
Mấy người lão Quách không ngờ rằng trò chơi này lại trở nên hot như vậy, cả đám đều bị choáng váng.
Dù sao thì lúc bọn họ mới vào game chỉ nhìn thấy mấy chục gần một trăm người mà thôi.
- Thế nào rồi? Chuyển chức xong chưa?
Trong đội ngũ, tin tức của lão ca Thánh Kỵ Sĩ lập tức bắn ra.
Vốn dĩ lúc đầu bọn họ chỉ xem trò chơi này như là trò tiêu khiển khi rảnh rỗi, tùy tiện vào chơi thôi.
Ai biết càng chơi càng nghiện.
Chơi một lần là mấy giờ đồng hồ.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này, người trong trò chơi đã đông hơn rất nhiều so với ban đầu.
Map thôn Tân Thủ vốn chỉ có mấy chục, mấy trăm người, bây giờ đã gần như đầy người, sắp không nhìn thấy NPC phía sau nữa.
Trên đường đi, đâu đâu cũng có bóng người lui tới, khoác lác khoe khoang, làm cho toàn bộ thành trấn trở nên náo nhiệt.
- Tính cả những người đang ở trong phó bản, ít nhất cũng có hơn mấy ngàn người phải không?
- Nhiều người như vậy cùng chen chúc trong một kênh mà không hề bị lag, năng lực chịu tải của server này quá mạnh mẽ.
Lão ca tay súng phát ra một tiếng tán thưởng trong kênh party!
Mặc dù đây chỉ là một trò chơi 2D, nhưng nó có thể chứa cùng lúc nhiều người chơi như vậy mà không bị lag đã đủ để chứng minh sự cường đại của server.
Lại thêm việc ngay từ đầu Thương Thành không bán đạo cụ ép nạp tiền.
Càng thể hiện rõ lương tâm của công ty này, rất khó tìm ra được lỗi lớn nào, khó trách sẽ có càng nhiều người chơi lọt hố.
- Trò chơi này là trò chơi hay, nhưng mà tôi hơi lo lắng trò chơi miễn phí không bán đạo cụ có thể sống được bao lâu, đâu thể chỉ dựa vào lợi nhuận bán trang phục mãi được?
Mục đích của làm ra trò chơi vốn chính là lợi nhuận.
Nếu cuối cùng không kiếm được tiền, công ty có thể tiếp tục phát triển hay không cũng là một vấn đề.
Vất vả lắm mới tìm được trò chơi hợp khẩu vị, bọn họ không hy vọng nó lại bị ngã xuống như thế.
Mà trong khi ba người đang nghị luận, lão Quách chuyển chức thành công cuối cùng cũng lên tiếng.
- Tôi tới rồi đây.
Phát xong tin nhắn, anh vội vàng chạy tới nơi tụ họp từ chỗ đạo sư GSD.
- Sao lâu thế? Chúng tôi đã chuyển chức thành công mấy phút trước rồi.
Mấy đồng đội khác lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhìn về vị trí của lão Quách trên bản đồ.
Kết quả là còn chưa nhìn thấy lão Quách, trong đám đông phía xa đột nhiên truyền đến một mảnh náo loạn.
- Mẹ nó! Vũ khí thật ngầu!
- Đây là vũ khí gì vậy? Lại còn sáng lên nữa!
- Mua thời trang này ở đâu vậy? Trong Thương Thành à?
- Thì ra là đại lão chuyển chức cấp 18.
- Nghề nghiệp này thật phong cách!
- Đại lão, cầu mang theo!
Trong đám đông náo loạn, một Kiếm Hồn mặc quần áo hoa lệ, cầm kiếm quang xuyên qua đám đông, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả người chơi.
Ba người chờ ở đó vô cùng ngạc nhiên, nhìn lão Quách đang đi về phía bên này, quả thực giống như là biến thành người khác.
- Cái này... Tôi thấy bộ đồ này rất đẹp, cho nên thuận tay mua một bộ.
Một khung chat xuất hiện trên đầu lão Quách, có vẻ hơi lúng túng.
Mấy tên đồng đội chửi thầm trong lòng.
Mệt cho bọn họ vừa rồi còn lo lắng trò chơi không thể tiếp tục phát hành và đóng cửa.
Người đưa tiền xuất hiện rồi đấy thôi?
- Hiệu quả của trang phục như thế nào? Có gì khác biệt không?
Lão ca tay súng hỏi.
- Cũng không tệ lắm, tăng thêm mấy phần trăm tốc độ phụ trọng và mấy trăm điểm HP, thao tác thoải mái hơn rất nhiều.
Lão Quách trả lời.
- Chỉ tăng thêm những thuộc tính này thôi à? Vậy còn ổn, có cơ hội tôi cũng mua một bộ thử xem.
- Chủ yếu là nhìn rất ngầu, chơi game sẽ có cảm giác thích hơn.
- Nghe nói trò chơi này còn có chức năng PK, chúng ta có nên thử không? Dù sao thì điểm mệt nhọc đã hết, không vào phó bản được.
PK?
Mấy người nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.
Ngay từ đầu bọn họ chơi trò chơi này chính là vì nó giống phong cách của game thùng.
Game thùng, chơi nhiều nhất dĩ nhiên chính là hai người đánh nhau.
Lập tức.
Bọn họ nhanh chóng đổi kênh, đi vào trong sân PK.
[Đánh xong ván cuối cùng thì rời đi.]
[CD lưu hèn mọn = Thực lực?]
[Hoan nghênh khiêu chiến!]
[Đánh khắp thiên hạ không có đối thủ!]
]Mời cao thủ đến đây.]
Vừa mới chuyển giao diện, từng căn phòng PK đập vào tầm mắt, làm cho bọn họ lập tức tỉnh mộng.
Rõ ràng có rất nhiều người chơi giống như bọn họ, sau khi dùng hết điểm mệt nhọc thì đều chạy tới nơi này luyện tập PK.
May mắn là bọn họ đã kết bạn, rất nhanh đã vào cùng một phòng PK, tò mò dò xét mỗi chức năng.