- Ha ha, lời nói này của quản lý Lý, ai mà không hy vọng trò chơi nhà mình có thể được nhiều người xem hơn chứ? Hơn nữa động tác lần này của Thần Tích, người sáng suốt cũng nhìn ra được là đang nhắm vào Hồng Hoang các người, đúng không?
Từ Ninh rót rượu xong, mỉm cười ngồi về vị trí cũ, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường.
Xem như là tân quý vừa mới quật khởi trong hai năm gần đây, Hồng Hoang đã nhận được sự chú ý trong nghề không thua kém gì Đông Sơn Cư bọn họ.
Bởi vì đường đua của Đông Sơn Cư bọn họ khác biệt, chủ yếu là thị trường nữ tính mới tránh được sự chèn ép của những công ty lớn kia.
Nhưng Hồng Hoang lại khác.
Không chỉ có phong cách trò chơi đa dạng, bao dung các thị trường lớn mà thế quật khởi cũng mạnh hơn các công ty bình thường rất nhiều, rất khó không khiến các đại lão độc quyền thị trường chú ý tới.
Anh cho rằng....
Hồng Hoang chính là quá nổi tiếng, không biết thu liễm mũi nhọn của mình.
Quyết sách này hoàn toàn trái ngược với Đông Sơn Cư bọn họ.
- Nghe đội trưởng Từ nói như vậy, chẳng lẽ là có đề nghị gì à?
Trần Lâm có chút hứng thú hỏi, nhưng lại không phản bác lời nói của đối phương.
- Đề nghị thì không có, nhưng trên tay của tôi có đồ vật mà Hồng Hoang các người muốn, không biết quý công ty có hứng thú hợp tác một chút hay không?
- Là cái gì?
- Danh ngạch hoạt động ở trung tâm!
Trần Lâm nghe vậy thì lông mày nhướng lên một chút.
Thật đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, vừa rồi anh còn đang suy nghĩ làm thế nào để giành được một danh ngạch hoạt động ở gian hàng trung tâm.
Dù sao thì đây cũng là một hội triển lãm cỡ lớn nổi tiếng trong nước, rất nhiều vị trí đã được định trước, cho dù anh bỏ tiền ra thì cũng chưa chắc lấy được.
Đồng thời có chút bất ngờ.
Đông Sơn Cư từ trước đến nay luôn điệu thấp vậy mà cũng có danh ngạch này, hơn nữa còn muốn cho ra ngoài.
Từ Ninh dường như đoán được suy nghĩ của anh, lúng túng nói:
- Tổng giám đốc Trần hẳn là cũng biết rồi đấy, loại danh ngạch này đối với chúng tôi mà nói thật ra cũng không có bao nhiêu tác dụng, cho dù thật sự tổ chức hoạt động cỡ lớn thì có lẽ cũng sẽ bị Thần Tích và những công ty lớn khác đè xuống, còn không bằng dùng để đổi lấy đồ vật mang tính thực chất hơn.
- Vậy các anh muốn cái gì?
Trần Lâm hỏi.
- Chúng tôi muốn mượn nhà thiết kế thủ tịch của Hồng Hoang các anh dùng một chút!
Từ Ninh đi thẳng vào vấn đề, giải thích ý đồ của mình.
Nhưng không ngờ.
Lời vừa mới ra khỏi miệng, lão Lý bên cạnh thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu, tay vịn bàn ho khan kịch liệt.
Từ Ninh: ???
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nói gì sai à?
Vẻ mặt của mấy người Từ Ninh tràn đầy dấu chấm hỏi, không rõ ràng cho lắm.
- Không sai, không sai, chính là yêu cầu của anh có lẽ hơi khó khăn để thực hiện.
Lão Lý ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trần Lâm bên cạnh.
Ở bên ngoài, người khác đều chỉ biết Hồng Hoang bọn họ có một nhà thiết kế trò chơi vô cùng lợi hại, gần như thiết kế trò chơi gì cũng đều có thể nổi tiếng.
Nhưng lại không biết.
Vị thiết kế thủ tịch này chính là tổng giám đốc của bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những công ty kia đào người nhưng mãi vẫn không đào được thiết kế nồng cốt.
- Tôi muốn biết các người tìm nhà thiết kế thủ tịch của chúng tôi để làm gì.
Trần Lâm không vội đáp ứng, chỉ bình tĩnh hỏi.
Mấy người Từ Ninh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Tổng giám đốc Trần, ngài có điều không biết, gần đây ngành trò chơi đang hưng khởi, đối thủ cạnh tranh càng ngày càng nhiều, hạng mục trò chơi chủ yếu của chúng tôi vừa ra mắt đã gặp phải trắc trở, cho nên muốn mời thiết kế thủ tịch của quý công ty hỗ trợ cải tiến một chút, xem liệu có thể để nó tái sinh hay không.
- Đương nhiên, cho dù không thành công thì điều kiện giao dịch của chúng ta vẫn được tính, phí tổn cũng sẽ được thanh toán dựa theo giá thị trường.
Một phương án thiết kế tốt giống như là nền tảng kiên cố, có thể chống đỡ một tòa cao ốc trò chơi.
Nhưng toàn bộ ngành nghề trò chơi đều biết, nhà thiết kế khó cầu, nhà thiết kế tốt càng là thiên kim khó gặp.
Rõ ràng Đông Sơn Cư chính là gặp phải vấn đề như vậy, mới không thể không tìm kiếm ngoại viện.
- Hạng mục công bố gần đây nhất của Đông Sơn Cư là Kiếm Hiệp Tam phải không?
Trần Lâm coi như là hiểu rõ thị trường, lập tức đoán được là trò chơi nào.
- Đúng là Kiếm Hiệp Tam.
Từ Ninh gật đầu thừa nhận.
- Không biết ý của tổng giám đốc Trần đối với giao dịch này như thế nào?
- Nếu như chỉ là hỗ trợ sửa chữa thiết kế thì không có vấn đề gì, được rồi, tôi sẽ tiếp nhận giao dịch này.
- Thật à?
Đám người Từ Ninh lập tức phấn chấn tinh thần.
Bọn họ rất rõ ràng năng lực của nhà thiết kế thủ tịch Hồng Hoang, nói không chừng thật sự có thể làm cho hạng mục của bọn họ sống lại một lần nữa.
Trần Lâm cũng không nói nhảm, gọi Tiểu Lệ đi lấy máy tính của mình rồi mở ra trước mặt mấy người.
- Tôi vừa vặn có một phương hướng thiết kế trò chơi có liên quan đến tiên hiệp, nếu hợp tác không có vấn đề, vậy tôi giới thiệu đơn giản cho các người trước.
- Vậy đương nhiên không thể tốt hơn.
Mấy người gật đầu, ánh mắt toàn bộ đều rơi vào trên máy vi tính.
Sau đó, Trần Lâm bắt đầu giảng giải cho bọn họ về mạch ý tưởng về sửa đổi Kiếm Hiệp Tam, giọng nói không ngừng quanh quẩn trong phòng riêng.
Mấy người Từ Ninh càng nghe thì ánh mắt càng sáng ngời.
Cuối cùng ánh mắt của bọn họ đều trợn tròn, bị lý niệm thiết kế to gan của Trần Lâm làm cho chấn động thật sâu.
- Quá tuyệt vời! Thiết kế tủ quần áo này quả thật chính là đo ni đóng giày cho trò chơi tiên hiệp!
- Tăng thêm hệ thống thay đổi trang phục, còn có đạo cụ đặc hiệu, tình duyên sư đồ, sao chúng ta lại không nghĩ tới chứ?
- Còn có hình thức phần thưởng thu thập thành tựu này, đơn giản chính là tăng thêm tính dính của người chơi!
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được, chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi mà Trần Lâm đã mở ra một con đường hoàn toàn mới cho trò chơi tiên hiệp.
Bây giờ trò chơi tiên hiệp phần lớn đều chú trọng đánh nhau và phân cảnh.
Xem trọng một chữ "Hiệp", nhưng lại quên mất chữ "Tiên" còn lại.