Dưới sự chỉ huy của lão Lý, bắt đầu tranh thủ thời gian chuẩn bị.
- Chào anh, tôi là người phụ trách khu triển lãm trung tâm, xin hỏi các anh có cần hỗ trợ không?
Bọn họ vừa mới tới không bao lâu thì một người đàn ông đến tìm Trần Lâm, bên cạnh còn mang theo một đội nhân viên công tác.
Bọn họ là đội ngũ xây dựng do quan phương thành lập.
Lo lắng các công ty lớn không đủ nhân viên và hao phí quá nhiều thời gian, nhóm người này sẽ đến hỗ trợ bố trí hội trường, tổ chức hoạt động, kinh nghiệm cũng phong phú hơn người bình thường rất nhiều.
- Rất đúng lúc, tôi cần một sân bãi rất lớn, các người giúp tôi bao vây mảnh đất trống trước sân khấu này lại.
Trần Lâm thuận miệng đưa ra yêu cầu của mình.
- Anh cần sân bãi lớn bao nhiêu?
- Cỡ bằng một sân bóng rổ, chúng tôi phải lắp đặt một chút thiết bị.
- Được rồi, chúng tôi sẽ bắt tay làm việc ngay.
Người phụ trách cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận được yêu cầu thì xoay người rời đi, bắt đầu phân chia khu vực đất trống trước sân, dùng rào chắn tạm thời vây lại.
Sự thay đổi này khiến du khách xung quanh càng tò mò hơn.
Càng tụ càng nhiều ở bên ngoài, cách rào chắn chỉ trỏ.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy? Đột nhiên bao vây ra sân lớn như vậy.
- Không biết, tôi chỉ đi theo nhân vật cosplay Vua Trò Chơi tới đây.
- Vua Trò Chơi? Bọn họ cũng tới làm hoạt động à?
- Đúng vậy, tôi vừa nghe nói đã chạy tới ngay, trò chơi này thật sự chơi rất vui.
- Đúng là chơi rất vui, nếu không phải là muốn đi xếp hàng mua sản phẩm ngoại vi thì có lẽ tôi đã ở trong đó cả ngày rồi.
- Ha ha, tôi cũng vậy, hôm qua phải xếp hàng cả ngày.
Tiếng nghị luận của bọn họ không thấp, vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Trần Lâm, làm cho anh bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là thế.
Là bởi vì hoạt động ngoại vi của các khu triển lãm khác làm tiêu hao quá nhiều thời gian các du khách xếp hàng, cho nên mới không có người tới chơi trò chơi của bọn họ.
Mà ngay từ đầu, ngoại trừ trò chơi ra thì bọn họ đã không còn đồ vật nào có thể hấp dẫn du khách, đương nhiên là mất đi rất nhiều ưu thế.
Đối với công ty lần đầu tiên tham gia loại triển lãm này như bọn họ.
Đây đúng là một sai lầm lớn.
- Tổng giám đốc Trần, lắp đặt và vận hành hoàn tất.
Lúc anh đang nghĩ ngợi thì lão Lý vội vàng chạy tới từ đằng xa, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Nhưng trên mặt anh lại không nhìn ra chút mệt mỏi nào, ngược lại có chút hưng phấn và chờ mong.
- Ừ, anh vất vả rồi.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, Trần Lâm mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lão Ngọc Trúc bên cạnh:
- Thế nào? Để cô chủ trì không có vấn đề gì chứ?
- Được rồi.
Lão Ngọc Trúc nặng nề gật đầu.
- Tôi đã ghi nhớ kịch bản.
Là một chủ phòng, tài hùng biện của cô vốn đã không kém.
Phối hợp với kịch bản mà Trần Lâm đã sớm chuẩn bị tốt thì càng dễ như ăn cháo, lập tức đồng ý.
Thấy cô trả lời như vậy, Trần Lâm lại nhìn về phía lão Lý:
- Vậy thì bắt đầu đi, đã đến lúc để cho bọn họ nhìn thấy thực lực của Hồng Hoang chúng ta.
- Giao cho tôi đi!
Trong lòng lão Lý chấn động, sống lưng bỗng nhiên thẳng tắp, sau đó cùng Lão Ngọc Trúc đi làm chuẩn bị.
Chỉ mới qua 5 phút.
Toàn bộ trung tâm lại đột nhiên vang lên nhạc nền của anime Vua Trò Chơi, thông qua loa truyền khắp các ngóc ngách.
Rất nhiều du khách đi tới đi lui trong các khu triển lãm lớn đều rối rít ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu trung tâm.
- Hoạt động mới sắp bắt đầu rồi à?
- Đã mười giờ, chắc là vậy rồi.
- Nghe nói tiết mục lần này là lâm thời thay đổi.
- Còn có chuyện này à? Đổi thành cái gì vậy?
- Đi thôi, đến đó nhìn xem một chút rồi nói sau!
Trong lúc nhất thời, các du khách thích tham gia náo nhiệt bị âm thanh hấp dẫn, đều tụ tập về khu vực trung ương.
Có người nghe được là nhạc nền của Vua Trò Chơi, ôm lòng hiếu kỳ đi theo đội ngũ.
Thậm chí đại biểu của một số công ty gần đó cũng đều chạy tới thăm dò tình huống.
Cuối cùng.
Dưới sự chú ý của muôn người.
Lão Ngọc Trúc dáng người cao gầy mặc trang phục của Phu Nhân Tám Thước cầm micro từ hậu đài chậm rãi đi đến chính giữa sân khấu.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ dưới sân đều sôi trào.
Tiếng bấm chụp răng rắc vang lên không dứt bên tai.
- Hoan nghênh mọi người tới tham dự buổi trình diễn trò chơi mới của công ty Hồng Hoang, kế tiếp chúng tôi sẽ cho các bạn xem một màn trình diễn độc nhất vô nhị, xin mời hai vị khách vô cùng đặc biệt của chúng ta xuất hiện!
Theo tiếng kêu sục sôi của Lão Ngọc Trúc, ánh đèn sân khấu đột nhiên chiếu xuống hai bên sân trống, tập trung vào hai bóng người kì lạ.
Đó chính là hai diễn viên cosplay Yugi và Nữ Hắc Ma Thuật Sư.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, bọn họ chậm rãi đi vào trong sân trống cực lớn kia.
Đám đông lập tức trở nên kích động.
- Thật sự là Yugi và Nữ Hắc Ma Thuật Sư!
- Kiểu tóc thật trâu bò, sao bọn họ có thể làm cho mái tóc dựng đứng lên vậy?
- Ha ha, có lẽ là dùng mấy chai sáp chải tóc rồi.
- Đây là muốn làm cái gì? Biểu diễn song ca à?
- Anh ngốc à, vừa rồi đã nói là biểu diễn trò chơi mới.
- Nhưng mà tôi không nhìn thấy màn hình trò chơi nào cả, cũng đâu thể là đánh nhau cách không chứ?
Khán giả tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía trong sân trống trải.
Ngoại trừ hai người biểu diễn ra thì ngay cả một màn hình máy vi tính cũng không có thì làm sao có thể biểu thị trò chơi được?
Hơn nữa loại chuyện này có thể làm được ở trong khu triển lãm, tại sao còn phải tốn công tốn sức chạy đến đây.
Thật sự có chút làm cho người ta khó hiểu.
- Quái lạ? Bọn họ đang cầm thứ gì vậy?
Đột nhiên, một tiếng nghi hoặc vang lên trong đám đông.
Mọi người nhìn theo tiếng kêu, thấy được trên tay hai diễn viên trong sân không biết từ lúc nào có thêm một thứ, nhanh chóng đeo ở trên cổ tay.
Ken két ——
Tiếng máy móc chuyển động vang lên.
Một thứ giống như là mâm tròn đột nhiên mở ra, biến thành một cái bàn hình cung bám vào trên cánh tay.