- Hu hu... Arthur của tôi.
- Hồng Hoang, anh đã làm đủ trò xấu rồi, trả Arthur lại cho tôi!
- Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã không tiến lên kịch bản rồi.
- Mẹ nó, trò chơi này đáng chết ở chương 03 rồi!
- Tôi đang sợ, bốn chữ này làm da đầu tôi tê dại.
- Đau lòng đến không thể thở nổi.
- Mau nói cho tôi biết đây chỉ là một nhân vật trò chơi đi.
Phá phòng ngự, các người chơi thật sự bị phá phòng ngự.
Bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng một nhân vật trong trò chơi lại nắm giữ năng lực chung tình cường đại như vậy.
Chỉ một câu nói và một ánh mắt đã làm cho bọn họ cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi của Arthur, đánh thẳng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng bọn họ.
Chỉ là một màn này.
Chỉ riêng việc đắp nặn nhân vật như Arthur đã nâng lên đến một mức độ không gì sánh bằng.
Trò chơi tên là Hoang Dã Đại Phiêu Khách: Cứu Rỗi này càng có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù trò chơi, cũng vượt xa lý giải của người chơi đối với cách chơi của trò chơi.
Tuyệt đối là có ý nghĩa vượt thời đại.
Tiếp theo, trong vòng trò chơi bắt đầu lưu truyền một câu nói.
Tôi có thể không chơi Đại Phiêu Khách, nhưng trong danh sách của tôi không thể không có.
Đúng vậy.
Nhìn thấy kết cục làm cho người ta lo lắng này.
Rất nhiều người cũng không dám tiếp tục tiến lên kịch bản, hoặc là kẹt ở ba chương đầu, hoặc là dứt khoát mua rồi không chơi nữa.
Thậm chí, có người đã đại khai sát giới để báo thù cho Arthur mà trực tiếp đi theo con đường ác nhân.
Nhiệt độ của Hoang Dã Đại Phiêu Khách cũng dần dần vượt qua độc quyền hàng năm của ba nhà máy chủ, đạt đến tình trạng trước nay chưa từng có.
...
- Carter tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi!
Cự Ngạnh, phân bộ công ty.
Vi Mặc cầm một phần bảng báo cáo, vội vã xông vào trong văn phòng tổng thanh tra, trên mặt tràn đầy hoảng hốt.
- Không phải tôi đã nói với anh là trước khi vào phòng phải gõ cửa trước à? Xảy ra chuyện gì vậy?
Carter vừa báo cáo xong công việc với tổng bộ bên kia thì lộ ra vẻ mặt vô cùng bất mãn.
- Là... Là trò chơi mới của Hồng Hoang, vượt... Vượt qua chúng ta!
Vi Mặc thở không ra hơi, trong mắt còn có vẻ chấn động nồng nặc.
Giống như nhìn thấy một thứ gì đó khó có thể tin được.
Vội vàng đi tới đưa báo cáo tới trước mặt Carter.
Vốn Carter còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng sau khi anh nhìn thấy trên báo cáo thống kê, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn.
[ Trò chơi: Hoang Dã Đại Phiêu Khách ]
[ Lượng tiêu thụ ngày đầu tiên: 4 triệu 500 ngàn phần. ]
4 triệu 500 ngàn?
Không thể nào!
Carter dùng sức vuốt vuốt ánh mắt của mình, sắp nhào nặn hoa rồi, nhưng con số vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, làm cho hai tay của anh ta có chút run rẩy.
- Mr. Vi, anh... Anh xác định phần số liệu này là đúng à?
- Đúng vậy, chúng tôi đã liên lạc với người bên phía công ty Steam xác nhận, lại thông qua một chút thủ đoạn để tính ra, chính là con số
Vi Mặc hít sâu một hơi, trả lời.
Anh biết rõ, lượng tiêu thụ ngày đầu tiên là 4 triệu 500 ngàn là khái niệm gì.
Cho dù là những trò chơi có cấp bậc hàng triệu trên thị trường thì thành tích trước đây cũng chỉ có hơn 2 triệu mà thôi.
Trò chơi này của Hồng Hoang trực tiếp tăng lên gấp đôi, đại biểu cho cái gì không cần nói cũng biết.
Rất có thể sẽ trở thành một lượng tiêu thụ thần thoại đoạn thời gian rất dài không có người có thể phá hủy!
Thậm chí, độc quyền hàng năm 1 triệu 800 ngàn lượng tiêu thụ mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo đều phai mờ trước trò chơi này.
Bọn họ.
Không ngờ lại tự tay từ chối trò chơi này ở ngoài cửa.
Đẩy lượng tiêu thụ vốn nên thuộc về bọn họ cho người khác!
Mỗi lần nghĩ tới đây, Vi Mặc đều cảm giác bờ môi khô khốc, hối hận lúc trước mình không cố hết sức giữ công ty Hồng Hoang lại.
Bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Đạp đạp...
Carter cầm báo cáo, dưới chân lảo đảo một cái, mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng anh lại không có cách nào bảo trì sự tỉnh táo và bình tĩnh như trước.
4 triệu 500 ngàn lượng tiêu thụ!
Cũng bởi vì anh thất trách đã đẩy ra ngoài cửa.
Cho dù ban giám đốc không hỏi trách thì đối thủ cạnh tranh khác chắc chắn cũng sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, đến lúc đó vị trí của anh chỉ sợ cũng không được bảo vệ.
Anh không rõ, cùng là thế giới mở, lại có cùng một cách chơi, sao chênh lệch giữa hai trò chơi lại lớn như vậy.
Hơn nữa bọn họ còn có toàn bộ bình đài chèo chống, không hao phí tài nguyên sử dụng toàn bộ bình đài mở rộng.
Cho dù chênh lệch có lớn thì cũng không nên lớn như thế mới đúng.
- Nhanh, nhanh đi thông báo cho bộ phận tuyên truyền, để cho bọn họ tăng cường cường độ tuyên truyền, cho dù đuổi không kịp thì cũng phải thu nhỏ chênh lệch này!
Trong lúc hâm mộ, Carter giật mình tỉnh lại.
Bây giờ điều duy nhất anh có thể làm chính là gia tăng đầu tư tuyên truyền, tận khả năng thu nhỏ chênh lệch giữa hai bên.
Như vậy thì cho dù Ban giám đốc hỏi trách, cũng không đến mức tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhiều lắm là sẽ trách anh làm việc bất lợi.
Ngược lại hai trò chơi, một PC một máy chủ, quần thể người chơi tương giao không nhiều, chỉ cần có thể thắng hai máy chủ khác thì vẫn có thể vãn hồi cục diện.
- Được, tôi sẽ đi ngay.
Vi Mặc cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, cho dù anh oán giận Carter nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng mà vừa đi ra ngoài mấy bước.
Lại là một nhân viên vội vàng chạy đến.
- Carter tiên sinh, phía dưới bộ môn vừa mới gửi tin nhắn đến, người chơi mới của chúng ta đang nhanh chóng trôi đi!
- Cái gì?
Carter nghe vậy thì hô hấp trì trệ, bước chân của Vi Mặc cũng lập tức dừng lại.
Tên nhân viên kia đi tới trước mặt hai người, vội vàng lên tiếng:
- Là như vậy, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, có một bộ phận người chơi rất lớn bị ảnh hưởng bởi tin tức trên mạng, đã chuyển đến nền tảng Steam để chơi trò chơi Hoang Dã Đại Phiêu Khách kia!
- Chuyển đến nền tảng Steam à?
- Đúng vậy, bản đầy đủ của Hồng Hoang Đại Tiêu Khách cũng có thao tác bằng tay cầm, điều này dẫn đến rất nhiều người chơi máy chủ đều đã tạo tài khoản PC, lượng tiêu thụ trò chơi mới của chúng ta đã giảm xuống 30%!