Ngay cả lão Mã bên cạnh cũng đều liếc mắt nhìn bạn tốt.
- Hắc! Các người đừng có mà không tin, tôi nghe nha đầu ở đài tiếp tân nói là công ty của tiểu tử nhà tôi có hơn mấy trăm người đấy.
Lão gia tử nói với bộ dáng dựng râu trợn mắt.
Lão mới từ nông thôn đi ra, không biết môn đạo nơi này, nhưng lại biết hơn mấy trăm người là rất lợi hại, ít nhất là nhiều người hơn lão Mã ở đây rồi, không phải sao?
- Được rồi, được rồi, khoác lác lại không cần phải nộp thuế.
Lão Mã quay đầu liếc mắt nhìn anh:
- Mặc dù tôi mới vào nghề này không bao lâu, nhưng cũng biết quy mô mấy trăm người đã sắp bằng với công ty lớn trong thành phố rồi, anh ở quê nhà nhiều năm như vậy, có thể gặp được việc đời gì chứ?
Nói xong, anh cười cười, bắt đầu tiến hành khảo nghiệm đối với trò chơi đã chế tạo xong.
Bầu không khí trong phòng làm việc cũng bởi vì sự tồn tại của lão gia tử mà trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Chỉ có mình lão gia tử là trừng mắt, mặt mũi tràn đầy khó chịu:
- Hừ, nếu không phải là sợ ảnh hưởng đến công việc của tiểu tử kia thì tôi nhất định gọi sẽ điện thoại để các người biết nó lợi hại như thế nào!
Mấy người lão Mã nghe vậy thì cười lắc đầu, chỉ coi anh là kẻ dở hơi, không để ý đến anh nữa.
Dù sao thì bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt nhất, bọn họ nhất định phải nhanh chóng kiểm tra xong, bắt kịp sóng nhiệt độ của trò chơi yêu nhau này mới được.
Bằng không bỏ lỡ thì sẽ hối hận vô cùng.
- Xin hỏi... Trần lão gia tử có ở đây không?
Lúc này, một tiếng hỏi thăm lễ phép từ bên ngoài truyền vào.
Đám người lão Mã đang bận rộn nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy một bóng người mặc đồ Tây đứng ở đó.
Lão Mã đầu tiên là sững sờ, tiếp theo toàn thân chấn động.
- Anh là... quản lý Thẩm của công ty Hồng Hoang?
- Anh biết tôi à?
Ngoài cửa, Thẩm Thế Mộ hơi ngẩn người, vừa vặn thấy được lão gia tử ngồi ở bên trong uống trà.
Nhưng không đợi anh nói chuyện, lão Mã đã vội vàng tiến lên tiếp đón.
- Đương nhiên là biết rồi, lần trước tôi đã gặp anh tại một cuộc họp chuyên đề!
Quản lý kênh Thẩm Thế Mộ của công ty Hồng Hoang, trước đó khi đang ngồi đàm phán anh đã từng gặp qua một lần.
Mặc dù lúc đó đối phương bị một đám người vây quanh, không tới lượt loại tiểu nhân vật như anh tiến lên nói chuyện, nhưng anh vẫn nhớ rõ hình dáng của đối phương.
- Thì ra là vậy, vậy chúng ta cũng coi như là có duyên rồi, không biết tôi có thuận tiện đi vào hay không?
- Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện! Không biết quản lý Thẩm tới đây là có chuyện gì vậy?
Lão Mã lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Sao một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở nơi nhỏ bé như công ty anh chứ?
Chờ đã.
Đối phương vừa rồi nói là Trần lão gia tử?
Trong lòng lão Mã cả kinh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Vừa vặn lúc này, lão gia tử từ bên trong đi ra, hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Thế Mộ một cái.
- Không phải tôi đã nói là ba giờ mới đến đón tôi trở về à?
Bị lão trừng mắt nhìn một cái, Thẩm Thế Mộ lập tức lộ ra vẻ mặt khổ sở.
- Lão gia tử à, tổng giám đốc Trần nói phải đưa ngài về trước khi tan sở, tôi cũng không có cách nào khác, chậm một chút nữa thì trên đường sẽ kẹt xe, hơn nữa tôi còn phải trở về báo cáo công việc...
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt của lão Mã cuối cùng cũng biến đổi.
Chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng nhấp nhô, sững sờ nhìn chằm chằm vào người bạn già lâu năm của mình.
- Sao anh lại nhìn tôi như vậy hả? Đây là tài xế do tiểu tử nhà tôi đặc biệt an bài cho tôi, phụ trách mang tôi đi dạo trong thành phố mấy ngày, thế nào, hâm mộ lắm chứ gì?
Trước khi lão gia tử ra cửa còn không quên khoe khoang một câu.
Nhưng lão Mã nào có tâm tư để ý những chuyện này.
Sau khi nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Lão... Lão Trần, anh đừng nói với tôi, cháu trai của anh tên là Trần Lâm nha?
- Hả? Sao anh biết? Tôi nhớ hình như mình không nói với anh tên của nó mà, vẫn luôn dùng nhũ danh.
Lão Mã:
- ....
Trong nháy mắt, lão Mã lộ ra vẻ mặt khóc tang, nhìn lão gia tử với ánh mắt mong chờ.
- Anh trai, lời anh nói vừa rồi còn tính không?
- Công ty Kỳ Điểm à?
Trong văn phòng tại công ty Hồng Hoang.
Trần Lâm nghe Thẩm Thế Mộ báo cáo, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Mỗi một lần gõ thì trái tim nhỏ của Thẩm Thế Mộ đều đập lên kịch liệt một chút, khẩn trương ghê gớm.
Một hồi lâu sau, giọng nói của Trần Lâm mới rốt cục vang lên:
- Được rồi, chỉ cần lão gia tử chơi vui vẻ là được, dù sao cũng chỉ là chờ mấy ngày mà thôi, về phần công ty Kỳ Điểm, anh giúp đỡ một chút, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.
- Không khổ cực, không khổ cực, vậy tôi đi về công tác trước.
Thẩm Thế Mộ lộ ra vẻ mặt vui mừng, đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trần Lâm thì dựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ lúc anh đi tới thế giới này đã sống nương tựa lẫn nhau với lão gia tử, ngay cả tiền học đại học cũng dựa vào lão gia tử vất vả kiếm được.
Bây giờ cũng nên là lúc để cho ông ấy hưởng phúc rồi.
Nghĩ tới đây.
Trần Lâm cầm điện thoại gọi lão Tống và lão Lý.
Bắt đầu thương thảo kế hoạch vận hành tiếp theo.
- Bây giờ số liệu kho AI của chúng ta đã đi lên quỹ đạo, chu kỳ chế tác rút ngắn, có thể tiết kiệm không ít nhân thủ, các người có kế hoạch sau này không?
Bây giờ AI hưng khởi, hoá giải một phần áp lực của nhân viên kỹ thuật, không bao lâu nữa các loại trò chơi sẽ bộc phát như giếng phun.
Mặc dù bọn họ đã nắm giữ vốn liếng thực lực đối kháng với công ty lớn, nhưng muốn Lã Vọng buông cần thì vẫn còn sớm.
Nhất định phải tiếp tục mở rộng lực ảnh hưởng của Hồng Hoang, tích luỹ danh tiếng mới được.
- Nếu nói về Game Offline thì bây giờ chúng ta tạm thời coi như ổn định, cho nên đề nghị của tôi là có thể làm một Game Online mới.
Lão Tống đề nghị.
Game Online mà bọn họ có thể lấy ra khoe cũng chỉ có một mình Dungeon Fighter mà thôi, so với lĩnh vực máy rời thì vẫn là quá yếu kém.