Trước đây, lần đầu tiên quay phim điện ảnh Quái Vật Thợ Săn chính là dùng CG tự chế.
Làm như vậy có một ưu điểm vô cùng lớn.
Đó chính là không cần chọn diễn viên, ngay cả lão Tống và lão Lý cũng có thể diễn.
Hơn nữa có thể phù hợp hoàn mỹ nội dung trò chơi, hoặc là trực tiếp dùng tài liệu trò chơi để tạo ra kịch bản, đối với người chơi trò chơi mà nói có cảm giác nhập diễn rất mạnh mẽ.
Đây cũng là CG tuyên truyền truyền thống nhất.
Nhưng mà có một vấn đề.
Làm sao lừa gạt lão Tống tới làm diễn viên chính......
Reng reng reng ——
Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Trần Lâm cầm lấy xem xét, là lão gia tử gọi tới, lập tức nhấn bắt máy rồi đặt bên tai.
- A lô, Lâm tiểu tử, ông nghe lão Mã nói con bảo người ta an bài cho lão ta cái gì mà mở rộng mương nước phải không?
Vừa mới kết nối, giọng nói của lão gia tử lập tức vang lên.
- Là mở rộng con đường...
Trần Lâm vạch đen đầy đầu, nói tiếp:
- Đó là con bảo quản lý Thẩm đi làm, có chuyện gì à?
- Ai dà! Đó là hôm qua ông nói chơi cho vui thôi, sao con lại tưởng thật chứ? Kênh mở rộng gì đó tốn rất nhiều tiền phải không?
Trong giọng nói của lão gia tử mang theo lo âu.
Mặc dù lần này lão chỉ tới trong thành chơi mấy ngày, đi xem cháu trai thuận tiện tìm bạn cũ ôn chuyện, nhưng lại không hy vọng gây thêm phiền phức cho Trần Lâm.
Cho nên lão cũng rất ít tới cao ốc công ty, sợ quấy rầy đến cháu trai.
- Không sao đâu, vật kia không tốn mấy đồng tiền, chỉ là tiện tay mà thôi.
Khóe miệng của Trần Lâm không tự giác nhếch lên thành một nụ cười.
Lão già này, vẫn là thích lo lắng anh như thế.
Lắc đầu, lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hai mắt của Trần Lâm sáng ngời:
- Đúng rồi, lão gia tử, trong khoảng thời gian này con muốn quay một bộ phim, thiếu một lão binh chiến trường, ông có muốn tới diễn hay không?
- Quay phim à? Nhưng mà ông không phải là ngôi sao lớn, có thể quay phim gì chứ.
- Con nói có thể là được rồi, không phải ông thích nhất là xem phim kháng chiến sao? Bây giờ cho ông làm lão binh một lần còn không vui à?
- Thật sự muốn ông quay à? Như vậy có ảnh hưởng tới việc của con không?
Lão gia tử rõ ràng có chút ý động.
- Không đâu, chỉ có mấy phút trước ống kính mà thôi, trước tiên quay chụp một chút xem hiệu quả đã.
Trần Lâm vội rèn sắt khi còn nóng nói.
Cuộc điện thoại này của lão gia tử làm cho anh bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng to gan.
Nếu như không chọn diễn viên, sao anh lại không để cho các người chơi gia nhập vào trong quay chụp chứ?
Nếu quả thật có thể quay ra một bộ phim điện ảnh CG.
Vậy chắc là sẽ rất thú vị?
CG tuyên truyền mà thôi, lại không có ai quy định nhất định phải gò bó theo khuôn phép.
- Được rồi, nhưng mà nói trước là ông không thể quay chụp quá lâu, rau trong nhà đã rất nhiều ngày không xử lý rồi.
- Chuyện trong nhà thì ông cứ yên tâm đi, con đã liên lạc với Trương thẩm để bà ấy hỗ trợ trông coi rồi. Hiếm khi tới thành một chuyến, dù sao cũng phải ở chơi mấy ngày, đến lúc đó mang thêm một ít quà trở về cho Trương thẩm là được.
Dù sao thì khoảng cách giữa hai nơi cũng không tính là quá xa.
Cùng lắm thì đến lúc đó anh lái xe đưa ông trở về là được rồi.
Tới thành phố nhiều rồi, còn sợ ông ở không quen sao?
Quả nhiên.
Sau khi khuyên nhủ một hồi.
Cuối cùng lão gia tử cũng đồng ý, quay xong phim lại trở về.
Vì vậy Trần Lâm còn hứa hẹn mấy con vịt nướng và mấy bộ quần áo và giày nữ cho lão gia tử mang về làm quà giữ thể diện.
Nhận được sự đồng ý, lúc này lão gia tử mới hài lòng cúp điện thoại.
Vẻ mặt đắc ý kia trực tiếp làm cho mấy người lão Mã bên cạnh sửng sốt một chút.
- Lão Trần, vừa rồi anh mới gọi điện thoại cho Trần Lâm à?
Lão Mã há miệng, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Các nhân viên trong công ty Kỳ Điểm đều nghiêng tai về phía bên này, toàn bộ đều lộ ra bộ dáng nghe lén.
Phải biết rằng đây chính là ông chủ của công ty Hồng Hoang, nhân vật phong vân trong ngành trò chơi, căn bản không phải một ít tạp nham như bọn họ có thể tiếp xúc tới.
Bây giờ lại chợt nghe thấy có người đang gọi điện thoại cho anh, còn hô to gọi nhỏ đòi điều kiện vì mấy con vịt nướng, quả thực là tam quan bị chấn vỡ.
Nhưng lão gia tử lại không chú ý tới vẻ mặt của bọn họ, khoe khoang nói:
- Ngoại trừ tiểu tử thúi kia ra thì còn ai vào đây nữa? Nói cái gì mà tôi phải đi quay một bộ điện ảnh tây cự, diễn lão binh chiến trường, thật sự là không biết kính già yêu trẻ chút nào.
Điện ảnh tây cự?
Điện ảnh CG!
Đám người lão Mã phản ứng lại, trong lòng chấn động mạnh.
Hồng Hoang muốn quay phim điện ảnh CG mới!
Đây chẳng phải là nói bọn họ lại bắt đầu làm trò chơi mới sao?
Tin tức lớn!
Đây tuyệt đối là tin tức lớn!
Hơn nữa vị kia không kiêng kị bọn họ mà nói thẳng ra, rõ ràng là ngầm cho phép bọn họ biết được tin tức này.
Đối với công ty lớn thì loại tin tức này không quan trọng.
Nhưng đối với công ty nhỏ như bọn họ, đây rất có thể sẽ là hướng gió tiếp theo của ngành nghề, đây là lời nhắc nhở mà Hồng Hoang cố ý lưu lại cho bọn họ!
- Thật hâm mộ lão Trần có một người cháu trai như vậy, nếu như tiểu tử nhà tôi có được một phần mười của Trần Lâm... Không không, 1% năng lực thôi tôi cũng không cần một đống tuổi còn chạy đến kiếm tiền.
Sau khi hết khiếp sợ, trong lòng lão Mã càng nhiều hơn là cảm khái.
Cùng là cháu trai đồng lứa, xem người ta, lại nhìn nhà mình, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Đêm nay trở về cần phải đánh tiểu tử kia một trận mới được!
- Có cái gì mà hâm mộ, làm cho tôi giống như bị anh chiếm tiện nghi, anh mà còn như vậy thì sau này tôi không tới đây nữa.
Lão gia tử lộ ra vẻ mặt khó chịu nói.
- Được được được, mặc kệ cái này, con cháu tự có phúc của con cháu, nếu mà anh không đến thì tôi ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
- Cái này còn tạm được.
Vẻ mặt của lão gia tử dịu đi, dần dần lộ thần sắc hồi tưởng:
- Nhớ ngày đó hai ông cháu chúng tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, vẫn là anh giúp một chút mới chịu đựng qua được, khi đó Lâm tiểu tử vừa mới lên đại học, phát bệnh sốt cao rất nặng, thiếu chút nữa đã không còn, đến giờ tôi còn nhớ rõ như in.