Âu Dương Hiểu thử một chút, trò chơi còn chưa bắt đầu vậy mà đã có thể tấn công những người khác, hoặc là bày ra các loại động tác.
Mà ngay vào lúc này, một giọng nói huyên náo xuyên qua tai nghe vang lên bên tai cô.
- Đừng đánh nữa, các người đánh như vậy sẽ không chết được!
- Thu mua điện thoại cũ hư nát, chậu rửa mặt inox đây...
- Ha ha ha, thế mà lại có kênh chat công cộng, trò chơi này quá tuyệt.
- Alo alo, có ai nghe thấy tôi nói chuyện không?
- Cười chết tôi, một đám người vây lại đánh nhau kích động như vậy à?
Kênh giọng nói!
Trò chơi này lại có kênh chat công cộng!
Nghe thấy những âm thanh xa lạ không ngừng vang lên kia, hai người Âu Dương Hiểu và khán giả đều cười ra tiếng.
Ngay từ đầu đã kỳ hoa như vậy rồi.
Trò chơi của Hồng Hoang quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng.
…
Kênh công cộng xuất hiện làm cho các người chơi giống như phát hiện đại lục mới, thừa dịp một trăm người còn chưa đầy mà nhao nhao làm đủ trò.
Ví dụ như đấm đánh lung tung hạ thể người khác một trận, ngồi xổm tập thể thành một hàng dài, ném bình xăng vào trong đám đông hoặc là bật nhạc sàn quẩy cực mạnh.
Cảnh tượng náo nhiệt kia trực tiếp làm cho hai người Âu Dương Hiểu cười ra tiếng ngỗng kêu.
- Không hợp thói thường, đám người này thật sự là quá bất hợp lý.
- Sợ là tôi vào nhầm trò chơi rồi, ha ha ha.
Mặc dù các cô đều là streamer nhưng vẫn bị những người chơi da mặt dày này chọc cười nghiêng ngả.
Tiểu Thiến hứng thú, cũng thử mở ra kênh công cộng, dùng giọng nói cực kỳ ỏn ẻn nói chuyện:
- Trò chơi này thật là khó quá đi ~ Lát nữa các anh có thể đừng đánh tôi hay không?
Vừa nghe được lời này, kênh công cộng đầu tiên là yên tĩnh, sau đó bỗng nhiên bộc phát một mảnh kêu sợ hãi.
- Má ơi! Người chơi nữ!
- Trò chơi này vừa mở đã có người chơi nữ à?
- Tôi không tin! Tuyệt đối là dùng ứng dụng đổi giọng nói!
- Đổi giọng nói? Còn có thể chơi như vậy à?
- Ngay cả nhân vật cũng là nam, quả nhiên là đại hán móc chân!
- Ngụy nương mau bò cho lão tử!
Trong nháy mắt, các người chơi đã lần theo giọng nói tìm đến, bao vây nhân vật của Tiểu Thiến vào giữa, tụ tập rất nhiều bóng người.
Nghe thấy lời của bọn họ, Tiểu Thiến lập tức nổi giận, trực tiếp biến trở về giọng nói nguyên bản.
- Mẹ nó! Dám nói lão nương là đại hán móc chân, các anh chờ đó, đợi chút nữa lên đảo tôi xử các anh đầu tiên!
Trời ạ!
Thật sự là người chơi nữ à?
Mấy người chẳng những không tức giận, mà còn vui mừng vô cùng.
Thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, xông tới giống như là vây xem động vật hiếm, càng có người chủ động xin đi giết giặc nói muốn dẫn cô đi.
Dù sao thì người chơi nữ trong trò chơi này vốn dĩ không nhiều.
Hơn nữa còn dám dùng giọng nói thật.
Chỉ tiếc là.
Bọn họ không náo nhiệt được bao lâu thì 100 người đã nhanh chóng xếp đầy, toàn bộ người bị dịch chuyển lên trên máy bay, bay về phía hòn đảo trên biển.
- Sắp bắt đầu rồi!
Mặc dù Âu Dương Hiểu ở bên cạnh cười không ngừng.
Nhưng khi nhìn thấy máy bay cất cánh thì cô vẫn trở nên khẩn trương, cũng không để ý tới kênh công cộng nữa.
- Chị Hiểu Hiểu, chúng ta nên nhảy nơi nào?
Trải qua mấy ngày mưa dầm thấm đất, Tiểu Thiến đã có hiểu biết cơ bản về cách chơi Đại Đào Sát, mới vừa lên máy bay đã suy tính tới địa điểm đổ bộ.
Cô rất rõ ràng, lựa chọn vị trí bắt đầu rất có thể sẽ quyết định cuối cùng các cô có thể đi bao xa.
Đã không thể lựa chọn nơi thoạt nhìn là vật tư phong phú nhất, cũng không thể quá hẻo lánh, bằng không cơ bản đều là một chữ ‘chết’.
- Tôi xem trước một chút.
Âu Dương Hiểu ấn mở bản đồ, sau đó toàn cảnh đảo nhỏ nhìn từ trên xuống xuất hiện ở giao diện.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng livestream đều nổ tung.
- Đây là bản đồ trên đảo à?
- Có phải quá lớn hay không?
- Dựa theo tỉ lệ thì ít nhất cũng lớn hơn trò chơi bên Chim Cánh Cụt gấp ba lần!
- Bản đồ lớn như vậy, chỉ việc chạy thôi cũng đã mệt chết rồi.
- Chẳng lẽ Hồng Hoang không biết khuyết điểm của bản đồ lớn à?
Bọn họ vốn cho rằng bản đồ của Vương Bài Chiến Trường đã đủ lớn.
Thế mà Tuyệt Địa Cầu Sinh của Hồng Hoang lại càng lớn hơn!
Không nói đến việc trên đảo còn chia ra mấy khu vực, địa hình còn cực kỳ phức tạp.
Các loại đồi núi trải rộng khắp nơi, còn có từng con đường khúc chiết vờn quanh giống như mạng nhện.
Càng đừng nói đến từng mảng điểm vật tư và kiến trúc được đánh dấu kia, quả thực chính là một mê cung nhỏ!
Nếu như đánh tới cuối cùng.
Tìm người tìm tới khi nào?
Sợ không phải là chạy đến gãy chân chứ.
- Chẳng lẽ Hồng Hoang không phát hiện vấn đề này à? Hoặc là chưa kịp đổi?
Âu Dương Hiểu phát ra một tiếng nghi ngờ.
Thấy hòn đảo càng ngày càng gần, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức khoá chặt vị trí cách tuyến hàng không hơi xa một chút.
- Tiểu Thiến, nhảy vào nông trường đi, bên kia an toàn hơn, bên trái hướng xuống một chút.
Các cô ngồi máy bay là từ nam bay về hướng bắc.
Sau khi xuyên qua một đảo phụ ở vùng cực nam sẽ chính thức tiến vào chủ đảo, bên cạnh trái phải vừa vặn có một nơi được đánh dấu là nông trường, thoạt nhìn không tính là quá dễ thấy.
- Hả? Không nhảy thành P à? Tôi cảm thấy nơi đó cũng rất tốt.
Giọng nói của Tiểu Thiến vang lên trong kênh đội ngũ, hiển nhiên cô cũng đang xem bản đồ.
- Cô ngốc à, máy bay của chúng ta sẽ dừng lại ở trên không thành phố P, đến lúc đó khẳng định có một đám người nhảy xuống, chiêu này của tôi gọi là nông thôn vây quanh thành thị, chờ bọn họ tự giết nhau xong rồi lại đi qua nhặt nhạnh chỗ tốt.
Âu Dương Hiểu nói với bộ dáng quân sư quạt mo, mở miệng một trận khoác lác trước màn hình.
Nghe cô nói như vậy, hình như là có chút đạo lý, Tiểu Thiến lập tức đồng ý.
Chờ máy bay vượt qua đảo phụ, đi vào vị trí ngang hàng với nông trường, hai người không có do dự, bỗng nhiên nhảy xuống máy bay rơi về phía nông trường.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của các cô.
Sau khi máy bay tiến lên một đoạn đến thành phố P, một đám người nhao nhao nhảy dù, lít nha lít nhít nối thành một mảnh
- Khá lắm, nhiều người như vậy chạy sang bên kia à?
Tiểu Thiến bị giật nảy mình.