Mà lựa chọn thứ hai Kỹ Thuật Thị Giác thì càng không cần nói.
Tương đương với thế giới số hóa bằng mắt thường, mở mắt ra là có thể trực tiếp lên mạng, thậm chí tạo ra hình ảnh của trò chơi.
Các quốc gia cũng đang nghiên cứu hạng kỹ thuật này, chỉ có điều phương sách bảo mật làm rất nghiêm, anh cũng chỉ là dựa vào quan hệ nghe nói qua một chút mà thôi.
Kỹ thuật não cơ.
Kỹ thuật số hóa sinh học.
Mặc kệ bên nào lấy ra cũng sẽ tạo thành chấn động to lớn trong phạm vi toàn cầu, thậm chí sẽ bị các lãnh đạo cấp cao của các quốc gia để mắt tới!
Trần Lâm cũng không cho rằng như vậy.
Một công ty nho nhỏ như anh có thể đỡ nổi đám người nguy hiểm như lang như hổ kia.
Hệ thống muốn đẩy anh vào hố lửa à?
- Không được, tạm thời không thể để cho người khác biết chuyện này!
Hai lựa chọn này.
Không khác gì là để cho anh quyết định hướng đi khoa học kỹ thuật sau này.
Cho dù Trần Lâm có qua loa hơn nữa thì cũng không dám đưa ra quyết định dễ dàng như vậy, chỉ cảm thấy trên vai nặng trĩu.
Một mình anh làm trò chơi.
Sao anh lại nghĩ có một ngày mình có thể lấy được thứ này chứ?
Mẹ nó hệ thống chó.
Cho cái gì không tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn cho hai thứ này.
Hiện tại anh cũng có chút hoài nghi.
Hệ thống có phải là đồ vật thất lạc của một văn minh cao cấp nào đó hay không, bằng không thì căn bản không giảng giải được những nơi phát ra những kỹ thuật này.
Nghĩ tới đây, Trần Lâm tạm thời từ bỏ lựa chọn.
Cầm điện thoại lên, muốn liên lạc với giáo sư Lưu Hành.
Nhưng chần chờ phút chốc, anh lại lần nữa thả trở về, đứng dậy rời khỏi văn phòng đi ra bên ngoài hít thở không khí.
Bây giờ điều mà anh cần nhất chính là bình tĩnh lại, cân nhắc đến lợi và hại của chuyện này.
Dù sao thì cũng không phải vội vàng đưa ra quyết định, trước tiên phải nghĩ rõ ràng rồi nói sau, tránh gặp phải phiền phức gì.
- Tổng giám đốc Trần, anh muốn đi ra ngoài à?
Lúc này, tiểu Vi vừa vặn đi qua bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu.
- Ừm, ra ngoài làm một ít chuyện, có việc thì liên lạc điện thoại với tôi.
Nói xong, Trần Lâm lập tức đi thang máy xuống lầu, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Mấy người Tiểu Vi ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
- Cảm giác tôi bị sai à? Tôi cảm giác tổng giám đốc Trần hình như có chút không yên lòng.
- Chẳng lẽ là yêu đương?
- Không thể nào? Tổng giám đốc Trần như vậy sẽ bị ảnh hưởng bởi tình yêu à?
- Cho dù anh ấy muốn thì cũng không có mấy người có thể xứng với anh ấy đâu?
- Ai đây chính là phiền não của người đàn ông thành công à? Tôi cũng rất muốn thể nghiệm.
- Thôi đi, ngay cả anh cũng muốn so với Tổng giám đốc Trần à?
- Ha ha, tôi nhớ là cậu vừa bị người khác đá vào tuần trước đúng không?
- Biến, là tôi đá cô ta!
Mấy người vừa nghị luận vừa trở về vị trí công việc của mình, tiếng cười mắng vang lên khắp nơi.
Không bao lâu sau.
Đã ném chuyện này ra sau ót, bắt đầu bát quái chuyện khác.
…
- Bánh rán này bao nhiêu tiền một cái?
- Hai mươi tệ.
Trên đường.
Trần Lâm đứng ở bên cạnh một bánh rán, dừng chân suy tư.
Anh biết rõ.
Hai hạng kỹ thuật này đối với anh rất nguy hiểm.
Một khi để người khác biết những kỹ thuật này bắt nguồn từ anh thì chỉ sợ nghênh đón anh sẽ là các loại chuyện ác ý, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến an toàn và tự do của anh.
Cho dù anh có giao lên thì lấy tầm quan trọng của hai hạng kỹ thuật này, khẳng định cũng sẽ trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm, làm chuyện gì cũng cần chú ý cẩn thận, bó tay bó chân, cơ bản có thể nói là vô duyên với cuộc sống bình thường.
Cho nên.
Hiện tại anh chỉ có một con đường có thể đi.
Đó chính là hoàn toàn bỏ mình ra ngoài.
Trở thành người sử dụng kỹ thuật, mà không phải người đề xuất!
Dù sao thì.
Anh lại coi tự do của mình là quan trọng hơn so với bất cứ cái gì.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình của Trần Lâm lập tức trở nên sáng ngời, khóe miệng cũng không tự giác nổi lên ý cười.
- Nhìn cậu cười đến vui vẻ như vậy, là gặp được chuyện gì tốt à?
Bà chủ vừa bày bánh rán lên quầy, vừa hỏi.
Cô cơ bản mỗi ngày đều làm việc bên cạnh cao ốc bên đường, bày quầy bán hàng, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, lại mang theo một chút mỏi mệt, rất giống với rất nhiều người làm công.
- Xem như là vậy đi.
Trần Lâm gật đầu, tâm tình coi như không tệ, liếc mắt nhìn cục than nhỏ đỏ rực bên cạnh:
- Bình thường các người đều bày sạp bán hàng đến mấy giờ? Trời tối sẽ dọn quán à?
- Sao có thể để trời tối rồi mới dọn quán được, phải đặt từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối, không giống như những ông chủ lớn như các người, mỗi ngày ở trong phòng làm việc đến năm sáu giờ tan tầm.
Đại tỷ nhếch miệng nở nụ cười, mỏi mệt lại mang theo một tia chết lặng, lại giống như tập mãi thành thói quen.
Trần Lâm nhìn lướt qua các chủ quán khác, vẻ mặt cũng bình thường không kém, đều là những người đi sớm về tối ra ngoài kiếm ăn.
Có lẽ tan tầm trở về ăn cơm tắm rửa là có thể trực tiếp đi ngủ, ngày qua ngày, căn bản không có bao nhiêu thời gian giải trí, chớ đừng nói chi là loại hoạt động xa xỉ như vui chơi.
- Các người mới là ông chủ lớn.
Trần Lâm tiếp lời nói:
- Bữa sáng của một cao ốc chúng tôi cũng còn cần nhờ các người, bằng không thì đều sẽ đói bụng.
- Ha ha, tiểu ca cậu thật biết nói chuyện.
Một chủ quán trung niên bên cạnh chen vào nói:
- Nếu chúng ta là ông chủ lớn thì không cần mỗi ngày làm đến ban đêm, muốn đi chơi chỗ nào thì đi chỗ đó.
- Cũng không phải là lạc, mỗi ngày trở về còn phải kiểm tra bọn trẻ học bài, xong làm việc cá nhân, làm xong đều là ban đêm một hai giờ.
- Nghe nói gần đây lại mở một ban phụ đạo, tôi chuẩn bị để con cái nhà chúng tôi cũng đi báo danh xem thử.
- Là nhà Tiểu Thiên Nga kia à? Tôi cũng vừa chuẩn bị báo cho con gái, trước đó...
Máy hát mở ra, các chủ quán lập tức líu ríu nói chuyện phiếm, giống như đây chính là hoạt động giải trí số lượng không nhiều của bọn họ.
Trần Lâm nhận lấy bánh bao, sau đó quay người rời đi.