Bảo Ngươi Làm Trò Chơi Ngươi Lại Làm Video Cg? (Dịch)

Chương 556 - Chương 556 - Dùng Trò Chơi Pixel Làm Hộ Tống? (1)

Chương 556 - Dùng Trò Chơi Pixel Làm Hộ Tống? (1)
Chương 556 - Dùng Trò Chơi Pixel Làm Hộ Tống? (1)

Trần Lâm liếc mắt nhìn giai đoạn thứ chín cần thiết.

Giá trị tài phú không cần phải nói, đã sớm đạt tới.

Nhưng 50 triệu lượng tiêu thụ trò chơi lại phải có đến 3 trò!

Bây giờ anh ngay cả một trò cũng không có!

Người gần nhất vẫn là Hoang Dã Đại Phiêu Khách vừa mới vượt qua 40 triệu.

Bây giờ trên thị trường chỉ có khoảng 50 triệu trò chơi, chỉ có mười mấy trò chơi mà thôi, điều này làm cho anh lấy ra được 3 trò chơi, thật đúng là để mắt anh.

Quả nhiên càng đi về phía sau thì độ khó càng lớn.

- Chọn trò chơi nào vừa tốt, lại vừa có lượng tiêu thụ đây...

Trần Lâm gõ ngón tay lên mặt bàn, buồn bực lật xem danh sách phương án, còn có tham khảo trên mạng.

Nói thật, loại trò chơi cấp bậc này, anh không quá nguyện ý tùy tiện tuyên bố ra như vậy, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Chỉ có thể nói là cảm giác của nghi thức chết tiệt này.

Mãi cho đến khi...

Một loạt tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến.

- Tổng giám đốc Trần, bên Cự Ngạnh có người tới muốn gặp anh.

Tiểu Lệ xuất hiện trong phòng làm việc, cuống quít nói.

- Cự Ngạnh? Bọn họ tới tìm tôi làm gì? Biết là ai không?

Trần Lâm nghi ngờ nói.

- Người phụ trách chi nhánh Trung Quốc, Đường Tuấn!

Thì ra là anh ta.

Trần Lâm bừng tỉnh đại ngộ.

Lần trước bởi vì một chuyện của Carter, đối phương từng tới Hồng Hoang một lần, cũng cho đủ thành ý để hoá giải mâu thuẫn giữa hai bên.

Bây giờ trong nháy mắt đã trôi qua hơn một năm.

Lần nữa đến thăm nhà chỉ sợ không phải là chuyện nhỏ.

- Ừm, tôi biết rồi, trước tiên dẫn anh ta vào trong phòng khách đi.

Bây giờ lão Tống ở nước ngoài, có lẽ phải mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, loại chuyện này chỉ có thể do chính anh xử lý.

Sau khi sửa sang lại một chút, anh lập tức đứng dậy rời đi.

Sau khi đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Đường Tuấn đang ngồi uống trà ở đó, trên mặt mang theo ý cười đi vào.

- Tổng giám đốc Đường, đã lâu không gặp.

Nghe thấy động tĩnh, Đường Tuấn cũng đặt ly trà xuống đứng dậy, vẻ mặt tươi cười.

- Tổng giám đốc Trần, thật sự là đã lâu không gặp, tôi lại tới quấy rầy các người.

Một năm không gặp, Đường Tuấn vẫn hăng hái như cũ, tinh thần cả người sung mãn hơn rất nhiều.

Nhưng Trần Lâm lại cẩn thận phát hiện, trong mắt của anh hiện lên một chút sầu lo, lập tức sinh ra nghi ngờ.

- Nơi nào, ngồi trước đi.

Anh bày ra một thủ thế mời ngồi vào ghế sô pha đối diện, vừa tự rót trà vừa nói:

- Đã một đoạn thời gian chưa gặp Tổng giám đốc Đường, không biết anh đột nhiên đến thăm là có chuyện gì?

Đường Tuấn nghe vậy thì chần chờ một lát, lại cầm lấy chén trà uống một ngụm, lúc này mới bất đắc dĩ nói:

- Không gạt anh, lần này tôi tới là tìm kiếm sự trợ giúp.

- Giúp đỡ? Cự Ngạnh tài đại khí thô, cũng cần người khác trợ giúp à?

- Tổng giám đốc Trần nói đùa rồi, mặc dù chúng tôi có tài chính hùng hậu, nhưng có một số chuyện không phải tiền nhiều là có thể làm được, anh cũng rõ ràng, trong ba công ty lớn, Cự Ngạnh chúng tôi ra trận chậm nhất vẫn là dựa vào món tiền khổng lồ để bịt kín lỗ hổng, nội tình kém hơn hai nhà khác rất nhiều.

Đúng như Đường Tuấn nói.

Mặc dù Cự Ngạnh được xưng là một trong ba nhà ngự, nhưng so với uy tín lâu năm của hai nhà Tác Ni và Mặc Cho Thiên Địa thì vẫn kém một chút.

Hoàn toàn dựa vào nhiều tiền mới có thể tiến vào.

Thị trường máy chủ chỉ chiếm khoảng không đến 20%.

Đường Tuấn được phái đến bên này chính là vì khai thác thị trường khu Trung Quốc.

Nhưng hết lần này tới lần khác.

Bên này là địa bàn của Tác Nghệ và Nhậm Thiên Địa.

Bởi vì hai nhà kia đều là xí nghiệp của Công ty Hồng Châu, sớm không biết đã đánh xuống căn cơ thâm hậu ở Châu Á từ bao nhiêu năm trước.

Cự Ngạnh ở các lục địa khác còn dễ nói, nhưng ở bên này, thật sự không phải là nhiều tiền là có thể muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa tư bản của hai nhà kia cũng không yếu.

- Tổng giám đốc Đường cũng quá để mắt chúng tôi rồi, Hồng Hoang chúng tôi chỉ là một công ty trò chơi mà thôi, đối thủ mà ngay cả Cự Ngạnh cũng không giải quyết được, Hồng Hoang có thể giúp đỡ được cái gì?

Nghe xong lời giải thích của đối phương, Trần Lâm không khỏi nói.

Nếu như anh có năng lực chiếm cứ thị trường máy chủ thì sớm đã động thủ, còn đến lượt đi giúp người khác à?

- Chuyện này, Tổng giám đốc Trần, bây giờ Hồng Hoang cũng có ảnh hưởng không nhỏ trên thế giới, lần trước trên đường về tổng bộ tôi còn nghe được có người nhắc đến trò chơi dưới cờ của các người, mà lần này tôi đến chỉ là vì muốn một trò chơi.

- Cầu trò chơi à?

- Đúng vậy, chắc là Tổng giám đốc Trần đã nghe nói, chúng tôi chuẩn bị đẩy ra máy chủ đời thứ ba, muốn tuyên bố vào cuối tháng 9, vì thế, chúng tôi cần một trò chơi để hộ tống, đẩy tới tiêu thụ, cũng chính là hộ tống đại tác!

Tê...

Trần Lâm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao đối phương lại tìm mình.

Nhưng vấn đề là bây giờ cách cuối tháng chín tính toán đâu ra đấy, chỉ có bốn tháng mà thôi.

Anh ta lấy đâu ra một đại tác vậy?

- Tôi biết điều này có chút khó khăn, nhưng không có cách nào, Tác Nghệ và Nhậm Thiên Địa chắc chắn sẽ không để cho chúng tôi dễ dàng mở rộng như vậy, đến lúc đó tất nhiên sẽ tuyên bố một đời máy chủ và đại tác hộ tống mới đến để ngắm bắn chúng tôi, cho nên tôi muốn hỏi một chút, dưới tay Hồng Hoang còn có đại tác sắp khai phá hoàn thành hay không? Tất cả giá cả đều dễ thương lượng!

Có thể nhìn ra được, Đường Tuấn thật sự đã bị ép gấp.

Thậm chí có thể đã chạy tới các công ty trò chơi lớn trong và ngoài nước, bằng không thì cũng sẽ không tìm tới Hồng Hoang.

Dù sao thì trên thế giới vẫn có rất nhiều công ty trò chơi hàng đầu.

Mặc dù Hồng Hoang nổi tiếng trong nước, nhưng nổi tiếng trên thế giới vẫn kém một đoạn.

Mà máy chủ thế hệ mới muốn mở rộng toàn cầu thì nhất định phải cân nhắc đến lượng tiêu thụ trò chơi toàn cầu, không chỉ riêng khu vực Châu Á.

- Các người còn phân bộ lục địa khác thì sao? Không tìm được trò chơi thích hợp à?

Trần Lâm hỏi.

- Lúc đầu có, nhưng xảy ra một số vấn đề nên tạm thời bị xoá bỏ, cho nên mới phải gấp như thế.

Đường Tuấn thành khẩn trả lời.

- Như vậy à...

Trần Lâm lập tức rơi vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment