Chương 601 - Các Người Bao Ăn Ở À? (3)
Nếu như là trước đó.
Có người nói với anh ta có thuốc có thể trị hết con mắt hoại tử, anh ta chắc chắn sẽ một quyền chào hỏi, dù sao mình cũng đã bị lừa qua không ít lần như thế.
Nhưng hôm nay, anh lại thật sự làm được, làm cho mẹ tái hiện nguyện vọng sáng mắt.
Cho dù là một hán tử trải qua vô số mưa gió như vậy thì nước mắt cũng không ngăn được chảy xuống, anh vừa nghẹn ngào dạy mẹ làm thao tác như thế nào.
Nếu như có thể truy tìm ánh sáng thì có ai sẽ thích ở trong bóng tối chứ?
Người phụ nữ đương nhiên cũng như thế.
Kích động đến mức miệng lải nhải.
- Đồ tốt, đồ tốt, như vậy sau này mẹ sẽ không cần liên luỵ đến mấy anh em các con nữa.
- Mẹ đừng nói như vậy, nếu như không có mẹ thì sao có chúng con, thử lại lần nữa xem...
Nhìn mẹ đi ra khỏi bóng tối, tâm tình của người đàn ông trở nên kích động, lại dạy một chút thao tác cơ sở, ví dụ như lên mạng hay xuống mạng.
Mãi cho đến giữa trưa.
Lão mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng lại, đi tới bên ngoài trại an dưỡng, cả người trở nên thoải mái rất nhiều.
Nhìn người đi đường lui tới bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, anh cầm điện thoại di động lên tra địa chỉ của Hồng Hoang một chút, sau đó lái xe đi thẳng đến tổng bộ Hồng Hoang.
...
- Tổng giám đốc Trần, dưới lầu có một người tên là Tần Mãnh nói muốn gặp anh.
Ngay khi Trần Lâm đang tuần tra trong bộ nghiên cứu thì nhận được điện thoại gọi tới.
- Tần Mãnh? Hình như tôi không biết người tên này, anh ta có nói đến tìm tôi làm cái gì không?
Trần Lâm lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lại mang theo một tia thận trọng.
Gần đây, bình đài giả lập của Hồng Hoang được thành lập, trong lúc vô hình đã đắc tội không ít người.
Mặc dù đây là xã hội pháp trị, nhưng có một số việc không thể không phòng bị.
- Anh ta nói là tới gặp ân nhân...
Cô gái nhận nhiệm vụ này chần chờ một chút, nói.
Ân nhân?
Vẻ mặt Trần Lâm cổ quái, hình như anh ta cũng không làm chuyện gì tốt.
Nhưng nơi này chính là địa bàn của anh, anh cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Suy nghĩ một chút nói:
- Gọi đến tầng 8 đi, bây giờ tôi sẽ xuống đó.
- Được rồi.
Cúp điện thoại.
Trần Lâm nói với mấy người phụ trách một tiếng, sau đó ngồi thang máy xuống khu vực làm việc ở tầng 8.
Cửa thang máy vừa mới mở ra đã thấy cô gái tiếp tân dẫn theo một người đàn ông to lớn, cao một mét tám chờ ở đó.
- Tổng giám đốc Trần.
Tiếp tân chào hỏi Trần Lâm một tiếng.
Tần Mãnh vốn đang rung động nhìn ngắm xung quanh nghe vậy thì bỗng nhiên nghiêm mặt lại, chăm chú nhìn Trần Lâm.
- Anh chính là ông chủ Hồng Hoang à?
- Là tôi, tìm tôi có chuyện gì không?
Trần Lâm tò mò quan sát đối phương, xác định mình chưa từng thấy người này.
Sợ không phải là người đánh lấy tên báo ân, đến để thừa cơ dọa anh chứ.
Nhưng mà...
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện.
Thân hình cao lớn của Tần Mãnh bỗng nhiên cúi người, cúi đầu thật sâu với anh.
Một màn bất ngờ, không chỉ có Trần Lâm và nhân viên tiếp tân sửng sốt, ngay cả các công nhân viên trong khu làm việc cũng đều quay đầu lại nhìn.
- Anh đây là...
- Cảm ơn! Nhờ có các người đã bán thiết bị, để mẹ tôi có thể nhìn thấy độ vật một lần nữa.
Khá lắm.
Thì ra thật sự là đến báo ân.
Nón trò chơi ảo có thể trực tiếp hiện ra hình ảnh ở trong não bộ thần kinh thị giác, thực hiện thứ mà mù là cũng có thể nhìn thấy, điểm này anh biết.
Nhưng không ngờ trên đời lại còn có người ngay thẳng như thế, đặc biệt chạy đến tổng bộ của bọn họ để cảm ơn, còn ở lại chỗ này. Trước mặt nhiều người như thế, cúi đầu trước mặt anh.
Hiển nhiên, anh là một người vô cùng hiếu thuận.
- Chúng tôi chỉ là làm ăn mà thôi, nói ân tình cũng quá nặng, không cần chính thức như thế.
Đến gần xem xét, Trần Lâm mới chú ý tới thể trạng của gia hỏa này, cơ bắp rắc rối khó gỡ, tràn đầy lực lượng bạo tạc, sợ là một quyền xuống dưới cũng có thể đánh mộng một con trâu.
Điều này làm cho anh đột nhiên cảm thấy hứng thú.
- Anh đang làm công việc gì?
- Tôi à?
Tần Mãnh ngồi thẳng lên, vẻ mặt mang theo một chút xấu hổ:
- Bây giờ tôi đang lái xe taxi ở bên ngoài, vừa vặn ở gần nơi này, cho nên mới thuận đường tới...
- Trước kia anh từng đi lính à?
- Ừm, tôi từng đi mấy năm.
- Có hứng thú đến đây làm việc không?
- Hả?
Tần Mãnh sửng sốt, một đám nhân viên cũng sửng sốt theo.
Tổng giám đốc Trần, đây là não mạch kín gì vậy?
Nhưng mà...
Càng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là câu trả lời của Tần Mãnh.
- Bao ăn ở à? Tôi ăn cơm rất nhiều.
- ...
Thì ra anh là thùng cơm à?
Trong lòng các nhân viên điên cuồng nhả rãnh.
Công ty Hồng Hoang là công ty nào?
Nhưng mà vô số mũi nhọn hình người mới chen vào được nơi mà muốn phá đầu.
Lại có người có thể hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế.
- Chúng tôi không bao ăn ở.
Trên mặt Trần Lâm lộ ra vẻ cổ quái.
- Hả? Không bao à?
Tần Mãnh có chút do dự, giống như đang cân nhắc lợi hại, giống như bao hàm rất lớn tỷ trọng trong lòng anh.
Trần Lâm suy tư một lát, nhìn ra được nhân phẩm của người này cũng không tệ lắm, tính cách cũng đủ trực tiếp, nói:
- Tôi vừa vặn thiếu tài xế kiêm bảo tiêu, 30 ngàn một tháng, anh có làm hay không? Nếu có kỹ năng gì ngoài định mức thì có thể tăng lương.
- 3... 30 ngàn!
Tần Mãnh lập tức mở to miệng, giống như là nghe thấy một chuyện gì đó rất khủng bố.
Phải biết rằng anh chạy xe gần chết một tháng, cũng chưa chắc có 10 ngàn.
Nếu như có thể lấy được 30 ngàn, không chỉ có thể giải quyết vấn đề ăn uống, ngay cả tiền giường bệnh của mẹ cũng có, làm cho anh không khỏi kích động.
- Đừng cao hứng quá sớm, 30 ngàn này là dùng để mua mạng của anh, nếu như...
- Tôi đồng ý!
Ngoài dự liệu của Trần Lâm, mình còn chưa dứt lời, Tần Mãnh đã trực tiếp đồng ý, mà ánh mắt vô cùng kiên định.
- Anh chắc chứ?
Lúc này, Trần Lâm lại xem trọng anh hơn một chút.
Bởi vì chuyện này nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc đến an nguy của bản thân, tiếp theo mới là được mất.