Chương 611 - Thực Chùy, Hồng Hoang Chính Là Bán CG (1)
Xem ra trò chơi hưu nhàn rất phù hợp với giả lập.
Hoặc là nói độ chấp nhận của người chơi tạm thời còn chưa tăng lên.
Dù sao thì trò chơi giả lập vừa mới xuất hiện, các người chơi cơ bản vẫn còn ở vào giai đoạn thích ứng.
Mà trò chơi giải trí nhẹ nhàng đơn giản, đương nhiên sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu để thích ứng, cũng có thể nhanh chóng hơn.
Ví dụ như trong Sword Art Online.
Có rất nhiều người bởi vì không thích ứng với chiến đấu cường độ cao mới lựa chọn cách chơi nhàn nhã, ngắm cảnh câu cá du lịch, trong đó thậm chí còn bao hàm rất nhiều người chơi lần đầu tiên.
Những cái này đều là nền tảng của trò chơi hưu nhàn.
- Vậy thì làm một trò chơi đơn giản đi, làm nhanh một chút còn có thể đuổi lội.
Trần Lâm trực tiếp quyết định.
Vừa vặn anh muốn để cho nhân viên phía dưới làm quen với quy trình chế tác của các loại trò chơi một lần, như vậy sau này cũng dễ dàng ứng đối các loại biến cố.
Giống như Nhậm Thiên Địa vậy.
Mặc dù nhà mình có bình đài, nhưng cũng vẫn không dừng việc khai phá IP trò chơi, cũng thông qua trò chơi để tăng cường lực ảnh hưởng của bình đài.
Nghĩ đến đây, anh kéo ngăn kéo ra, đưa một phần phương án cho lão Tống.
- Cái này đi, đưa cho lão Lý làm.
- Đây là...
Lão Tống tò mò nhận lấy phương án, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái:
- Chạy đi, Kart, cái tên này... Thật đặc biệt.
Anh đọc lướt qua một chút, phát hiện cách chơi mặc dù đơn giản, nhưng rất nhiều thiết kế lại làm cho hai mắt người ta sáng ngời, nếu như đưa vào giả lập thì nói không chừng thật sự có thể lộ ra tài năng.
- Cái này phải làm toàn bộ bình đài à?
- Làm đi, không phải lúc nào người chơi cũng mang theo thiết bị giả lập trên người, lúc ban ngày vẫn dùng PC và điện thoại tương đối nhiều.
- Được, vậy tôi sẽ đi tìm lão Lý.
Lão Tống khép phương án lại, sau đó quay người rời đi, ra bên ngoài đi thang máy lên tầng của tổ đội Ánh Sáng.
Sau khi mua tòa nhà này làm văn phòng.
Ba đoàn đội Bình Minh, Ánh Sáng, Võng Du đã được phân đến các tầng lầu, như vậy sẽ thuận tiện quản lý hơn một chút.
Chỉ là...
Chờ lão Tống đi tới lầu, đi ra cửa thang máy thì chợt nghe thấy tiếng gầm thét của lão Lý vang lên ở trong tầng lầu.
- Mau cút đi! Tất cả cút về làm việc đi!
- Lại nhìn một chút nữa sẽ móc mắt của các người ra!
- Ai là đại cữu ca của các người vậy? Mau cút ngay cho tôi!
Khá lắm.
Một trận gầm thét này đã sắp làm cho tầng lầu rung chuyển.
Lão Tống lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đi tới theo tiếng nói.
Lại phát hiện lão Lý đang đứng trước mặt một đám nhân viên, sau lưng có một cô gái trẻ mặc váy màu trắng, bộ dáng giống như nghé con.
- Tống lão đại!
Đột nhiên, một nhân viên chú ý tới lão Tống, phát ra một tiếng la lên.
- Cái gì mà Tống lão đại, đám tiểu tử thúi các người lại muốn gạt tôi à?
Lão Lý vô ý quay đầu lại, kết quả thật sự nhìn thấy lão Tống đứng ở sau lưng mình, lập tức bị giật nảy mình.
- Mẹ nó, lão Tống, sao anh lại không chào hỏi một tiếng chứ? Thiếu chút nữa bị anh hù chết rồi.
- Thế nào, chẳng lẽ tôi không thể tới à? Còn có các người đây là đang náo loạn à? Cả toà lầu đều sắp nghe thấy giọng của các người rồi.
Lão Tống tò mò đánh giá cô gái trẻ sau lưng lão Lý.
Đầu tóc dài xõa vai, ôn tĩnh nhu thuận, hai đầu lông mày có chút giống với lão Lý, nhưng lại nhiều hơn mấy phần yếu đuối, vẻ mặt hơi tái nhợt, giống như là bệnh nặng mới khỏi.
Chỉ một chút.
Anh đã đoán ra chân tướng đại khái.
Không khỏi lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn lão Lý một chút.
- Còn không phải đám tiểu tử thúi này muốn đánh chủ ý lên em gái tôi à, cũng không tè xuống đất nhìn xem đức hạnh của mình là gì, có thể xứng với em gái tôi à?
Lão Lý trừng mắt trợn tròn, giống như đổi người khác.
- Anh!
Vẻ mặt thiếu nữ tràn đầy xấu hổ, muốn lên tiếng ngăn cản.
Nhưng lão Lý lại vẫn không buông tha, giống như là đang đề phòng một đám nhân viên.
Cuối cùng vẫn là lão Tống đứng ra, cười nói:
- Được rồi, mọi người đều trở về vị trí của mình đi, lão Lý, đây là em gái của anh à?
Không nhìn ra.
Thật sự không nhìn ra.
Lão Lý là hán tử cẩu thả, lại còn có em gái xinh đẹp như vậy.
Thuộc về loại trúc xấu ra măng tốt.
Sau khi hỏi thăm một phen.
Mới biết được là em gái Lý Linh Nguyệt của lão Lý, sau khi khôi phục thì tới công ty thăm hỏi lão Lý, thuận tiện mang cơm trưa cho lão.
Kết quả bị đám tiểu tể tử trong Ánh Sáng gặp phải, mới biết được lão Lý có một em gái, lập tức gọi đại cữu ca.
Cho nên mới có chuyện sau đó.
- Những tiểu tử thúi này muốn làm em rể của tôi, chờ một trăm năm nữa đi!
Mắt thấy nhân viên đi hết, trong miệng lão Lý vẫn còn đang hùng hổ.
Lão Tống hiểu rõ tính nết của lão, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lý Linh Nguyệt.
- Linh Nguyệt vừa xuất viện, chắc là còn chưa có chỗ làm đúng không?
- Ừm, bây giờ đang luyện tập vẽ một chút, còn chưa tìm được chỗ thích hợp.
Vẻ mặt Lý Linh Nguyệt tối sầm, những năm này cô vẫn luôn bị bệnh liệt giường, đã đủ liên luỵ đến người khác.
Cho nên sau khi khôi phục lại thì cô muốn tranh thủ thời gian tìm một công việc, cũng giống như không muốn liên luỵ đến anh trai.
Thật sự là sau khi đi ra ngoài.
Lại phát hiện bây giờ thời đại đã sớm tiến bộ đến tình trạng cô khó thích ứng.
Mấy lần phỏng vấn đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể cố gắng từ những nơi khác, ví dụ như làm việc nhà, đưa cơm cho anh trai.
- Hiện tại phát triển quả thật rất nhanh.
Lão Tống đồng ý nói:
- Như vậy đi, cô có muốn đến công ty của chúng tôi làm việc hay không? Chúng tôi vừa vặn đang thu nhận hoạ sĩ, nếu cô có bản lĩnh hội hoạ thì chắc là rất nhanh có thể lên tay.
- Cái này... Có thể chứ?
Lão Lý có chút do dự, đồng thời lại có chút ý động.
Anh thật sự không nhìn nổi em gái mình mỗi ngày đều bôn ba khắp nơi ở bên ngoài, đi nhìn vẻ mặt người bị uỷ khuất.
- Có thể là có thể, nhưng quy củ thì anh phải hiểu, bộ phận quan hệ nội bộ kia vô dụng với chúng ta, muốn tấn thăng thì phải xuất ra năng lực và thành tích, cho nên cô chỉ có thể làm từ cơ sở.