Tối hôm sau thì Dũng rủ đi trà chanh ngắm gái giải sầu. Đúng như Linh nói, Hà không nhưng chẳng quay lại mà còn chúc Dũng hạnh phúc khi không có em bên cạnh. Lúc này thì thằng Dũng mới chết lặng, chỉ biết hỏi tại sao, tại sao? Hà biết Dũng có lăng nhăng vài lần nhưng vì cả hai mà chẳng nói ra, vậy mà Dũng nó lại cứ đâm đầu vào nên nó thành ra thế này. Căn bản trước đây, khi hai đứa gặp bố Hà thì bác ấy có nói với hai đứa rằng muốn cưới thì cưới nhanh đi, rồi sẽ có nhà có xe nên sự tự tin chắc như khuy cài trên quần càng làm Dũng ảo tưởng.
- Bây giờ nghĩ lại tao thấy bàng hoàng quá, Hóa ra tao sống bạc với Hà nhiều lắm. Dũng đau khổ kể lể.
Nó cũng nhờ mình gọi cả Hòa đi để mấy thằng con trai sướt mướt với nhau, nhưng ngặt cái Hòa lại đang lên mây trong tình yêu đến mức dẫm vào cứt chó mà nó vẫn nhăn nhở cười. Không để một thằng điên vì tình này ngồi cạnh một thằng thất tình được.
Nghe Dũng than thở mà mình lại liên tưởng chuyện của chính mình với Linh. Với tư cách ngồi ngoài mà thấy rồi phán thế chuyện của Dũng và Hà không ổn, thì bố Linh cũng với cái tư cách người đứng ở giữa mà nói mình với Linh chẳng thế ở bên nhau lâu được. Nói gì thì nói, những cái khác nhau giữa Hà và Dũng hay của mình với Linh thì hóa ra lại đầy điểm tương đồng. Đó là Linh sẽ chịu đựng được như Hà đến bao giờ. Đi với mình thì Linh có cháo mà húp và ngồi trà chanh thế này thôi. Đi với thằng khác, những đứa giống như em thì nó lại chẳng bình dân thế này đâu. Vấn đề ở đây là lúc nào Linh sẽ không chịu được và nói ra. Nghĩ đến việc Linh vì mình mà chịu đựng giống như Hà, khốn nạn và mệt mỏi cho cả hai đứa lắm.
Linh nhắn tin nhưng mình không reply lại vì chẳng có tâm trí đâu mà trả lời nữa. Lúc này Dũng kể về một chuyện quan trọng khác.
- Hôm nay có lão tổ trưởng đến tìm mẹ tao để xem xét gia cảnh.
- Sao, nhà mày giàu thế mà vẫn được liệt vào danh sách trợ cấp à.
- Được thế thì đã tốt, có giấy triệu tập đi khám bộ đội. Tao sợ lần này sẽ đi thật. Ở nhà chỉ chơi với ngủ.
Mình phì cười khi Dũng nói thế. Nó tuy không cận lòi mắt, nhưng chỉ nặng khoảng 54, 54 cân mà cao hơn 1m7. Trông như cái xác ướp và cái giá treo quần áo khi ra đường.
- Mà thế cũng hay, tao đang chán đời đây cũng muốn đi một phen.
- Mày có chịu được khổ không mà đi?
- Mày điên à, đi bộ đội bây giờ sướng lắm, không như ngày xưa đâu. Tao có đứa bạn cũng đi, khi về thì mang cả cục tiền luôn đấy.
- Thế thì xung phong đi, có gì tao đi theo với.
- Nhớ cái mồm của mày đấy.
Lúc này Dũng có vẻ vui hơn một chút kể về thằng bạn của nó. Lúc đi thì thuốc một điếu, rượu một chén không uống và vẫn còn tân. Khi về thì ngày hút 2 bao, rượu chấp nửa chai và chơi gái gần chục đứa. Cứ như là đi thác loạn chứ bộ đội gì. Dũng có vẻ hăm hở trước viễn cảnh đấy. Mình cũng khuyên là nó hãy tìm Hà tìm mọi cách hàn gắn không, vì ít nhất mình biết có nhiều đứa ghét Dũng như Hà thì khác. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình nói giọng thật buồn.
- Ông phải ở trong tình cảnh của tôi mới hiểu được. Kết thúc rồi, không cứu vãn được đâu.
Đã gần 11 giờ đêm nên mình về trước, Dũng thì lại gọi cho bạn để đi chơi xuyên đêm. Chẳng khác gì lúc trước nhưng không có Hà bên cạnh. Bạn mình chia tay trong tình trạng tưởng như ván đã đóng thuyền như thế, vậy còn mình với Linh thì sao?
Chiều tối hôm sau mình qua gặp Linh thì hai đứa cãi nhau thật. Em nói rằng em không chấp nhận cái kiểu của mình, cái kiểu xếp em sau những cái vui khác. Linh chỉ im lặng khi mình mang Dũng ra để viện cớ. Lâu rồi mình với Linh căng thẳng như thế. Cũng giống như Dũng, là tại mình, nhưng lúc đó thật sự chẳng hiểu sao mình không thể bấm vài chữ cho em được.
- Chẳng hiểu vì ai mà em phải ăn mì suốt ngày, phải cãi nhau với bố mà anh lại đối xử với em như thế. Lần sau em sẽ không bỏ qua dễ đâu. - Linh lườm mình nói
- Thế mà em đã nói rằng chỉ cần có anh thôi đấy.
- Phải, nhưng anh đã làm gì hả. Em cứ tưởng anh trục trặc gì cả đêm qua đấy.
Hai đứa kéo nhau ra ngoài ăn bún ngan, nhưng dù vậy cái tình trạng căng thẳng vẫn không hết được. Đúng như bố Linh đã nói, một người đã từng trải và có vợ con, khi không có tình yêu thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Bây giờ mình và Linh đang đổ lỗi cho nhau sau những gì đã xảy ra. Đứa nào cũng chỉ nhìn về cái lý của mình, quan trọng hơn, Linh và mình đều biết là em phải hi sinh nhiều hơn.
- Xin lỗi vì hôm qua anh không liêc lạc với em. Anh mong là em sẽ hiểu cho anh.
- Thôi ăn đi, không nói nữa.
Rõ ràng Linh vẫn để bụng. Nhưng mình sẽ phải làm gì nữa đây, xin lỗi tiếp thì cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Những lúc vui vẻ thì mọi khoảng cách đều bị san lấp, nhưng chỉ giận dỗi một tí thôi là rách việc thế đấy. Bây giờ mình mới hiểu Hà đã phải chịu đựng những gì Dũng gây ra nhiều như thế nào.
Ăn xong, mình với Linh đi dạo quanh khu gần nhà, trời lạnh hơn trước nên mình cởi khăn ra quàng cho em. Linh để mình quàng rồi nói nhỏ.
- Lần sau đừng làm thế với em. Em ghét cái cảm giác cô độc một mình lắm.
- Anh biết rồi.
- Hôm qua bố em cũng nói chuyện với em. Bố nói là nếu muốn khi học xong cấp 3 sẽ cho em đi du học.
- Vậy à, thế em nói sao?
Linh hơi ngập ngừng, có một điều gì đó làm em không quả quyết được.
- Em nói là em muốn anh đi cùng em.
Trời ơi, Linh trẻ con quá. Đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà lôi đi theo được. Mà nếu là thật thì cũng cần phải có rất nhiều tiền. Em nói đơn giản cứ như là lôi theo một con gấu bông theo ấy.
- Anh làm sao mà đi được hả em. - Mình cười ngu ngốc. Lúc ấy tim mình đau như bị ai châm kim. - Với lại em còn 1 năm nữa nên vội gì nghĩ đến. Bố em không đồng ý và nói là em trẻ con khi muốn anh đi cùng phải không.
Linh gật đầu, mình véo má em.
- Thôi, chuyện đấy còn lâu lắm, với lại em cứ thi đỗ ở đây đi đã rồi mới tính chuyện đó được.
- Như vậy bọn mình vẫn còn 1 năm. Anh phải cùng em thuyết phục bố nhé.
- Ơ, được được, để anh xem. - Mình nói dối, thật sự chuyện này rất khó và không thể xảy ra.
- Anh yêu em nhiều không?
- Em không đo đếm được đâu.
Đúng, đó là điều mình dám chắc chắn.
Em cười và thế là mọi chuyên đã bình thường trở lại. Nhưng không phải như vậy, 1 năm nữa cái viễn cảnh đó mới xảy ra vậy mà mình đã nghĩ đến điều tệ nhất rồi. Dũng và Hà cũng gần 2 năm yêu đương đấy, đã sống và ra mắt cả bố mẹ nhau rồi đấy, vậy mà cũng đã đường ai nấy đi. Mình với Linh mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, đến thời điểm đó chắc gì đã ở bên nhau chứ. Yêu mà phải nghĩ đến việc chia tay thì thà ế còn hơn, nhưng mọi chuyện nó không để yên đâu. Nếu yêu thì bao nhiêu cũng không đủ khi hai đứa đã có những rạn nứt. Thay vào đó là phải làm, làm nhiều cái để đảm bảo cho tình yêu đó.
Nhưng với một thằng trên răng, dưới dép tổ ong như mình thì có cái gì ngoài tình yêu dành cho Linh đây. Mình không nghĩ là chỉ có mình mới làm cho Linh nhiều như thế vì đứa con trai nào chả vì em mà làm. Ôi nghĩ nhiều mà đau đầu quá, cứ mặc kệ tất cả vậy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến và rồi tình yêu của hai đứa sẽ chứng minh tất cả.
Đưa Linh về nhà thì đến tối mình phát hiện ra vài chuyện không hay ho. Hình như Linh quen đứa nào đó khi chơi game và cả hai nói chuyện rất là vui vẻ trên facebook nữa chứ. Tối chơi game Linh từ chối chơi với mình, nhưng lại chơi với thằng đấy. Dĩ nhiên nó không biết Linh là con gái, nhưng lại làm mình cảm thấy mình có thể mất Linh bất cứ lúc nào bởi một sai lầm nhỏ nhất.
Hôm nay chẳng có gì vui cả, từ chuyện của Dũng cho đến mình. Một điều báo hiệu chẳng tốt lành gì sau khi mình đi gặp bố Linh. Một lần nữa những lời bố Linh lại nói vang vọng trong đầu mình.
- Đến khi Linh nó lớn, hết ngây ngô thì nó sẽ hiểu yêu phải có tiền nó quan trọng như nào cháu ạ.
Lúc đó mình đã đáp lại đầy tự tin như thế nào nhỉ. Mình đã nói rằng mình sẽ đem lại cho Linh cả hai điều đó chi cần em ở bên cạnh mình thôi. Bố Linh ợ lên một cái trong khi lúc ấy trông mình quyết tâm lắm. Còn bây giờ thì chỉ biết nói là vui quá lỡ mồm thôi.
Linh, khi em lớn và em vẫn sẽ như thế phải không? Anh tin em. Anh yêu em. Chỉ một và duy nhất!