Mấy ngày sau đó mình với Linh cắt đứt mọi liên lạc với nhau, không nhắn tin, không nghe điện và cũng chẳng chơi game với nhau. Mình vẫn nằm trên cái đệm với ga trải giường bị rách khâu rúm ró tại nhà mình, em chắc cũng ngồi gác chân lên chiếc sofa ở dưới phòng khách nhà em. Có một điều gì đó ngăn cản hai đứa gặp nhau. Mình sợ gặp Linh nghe em nói lời tạm biệt trước khi lên máy bay và tin chắc rằng Linh sẽ ném cả dép của em lẫn bố vào cát mặt mình khi sang nhà hỏi em bao giờ thì đi. Lúc này mình sống trong tình trạng vô thức. =3=
Dũng đã nhập ngũ ngay sau hôm tụ tập. 5 giờ sáng nó đã phải lên ô tô rồi và ngạc nhiên nhất là chỉ có đúng mình ra tiễn nó. Đơn giản chỉ là vì chuyện của Linh nên mắt mình thao láo mà chẳng cần cà phê hiệu con tê tê. Dũng trố mắt khi thấy với mình, nó không còn giữ được bình tĩnh nữa mà chạy đến ôm chặt lấy mình cứ như mình là Hà đấy.
- Đến bố mẹ tao cùng thằng em láo toét cũng ngại rét không ra tiễn mà mày lại dậy được à!
- Mày nên mừng vì tao không ngủ từ đêm qua nên tạt qua xem mày mặc quần áo bộ đội như thế nào thôi.
- Vậy tao đẹp trai chứ.
- Ừ, trông mày mặc hợp cả đồ tử tù lẫn bệnh nhân tâm thần đấy.
- Cảm ơn thằng bạn đểu nhé.
Mình với Dũng nói với nhau vài câu nữa thì đến giờ nó phải lên đường rồi. Bình thường nó với mình hay với những thằng khác thì toàn gọi nhau đơn giản và thân thiết như "Ê con chó đi chơi không, 5 phút tao qua nhà đấy", rồi bên kia đáp lại rằng "Nhất trí thằng bại não ạ". Nên cũng chẳng biết phải nói như nào cho hợp với ngày chia tay cả. Nhưng ít nhất thì bọn mình vẫn hiểu là chỉ có những đứa chơi thân với nhau nhất thì mới dành cho nhau những lời khốn nạn nhất.
- Tao đi đây, hẹn mày vào mùa xuân 2012 nhé.
- Lúc đấy thì tất cả chết hết rồi còn đâu thì hẹn với chả hò.
- 21 tháng 12 năm 2012 cơ thằng ngu ạ! Lúc đấy tao sẽ về xõa một lần rồi chết cũng được.
- Tao đợi mày.
- Mà điện thoại tao phải để ở nhà đấy, trong đấy không cho dùng đâu.
- Vậy thì mày chết đi nhé.
Khi hai chiếc xe chở tân binh lăn bánh thì tất cả đểu khóc. Lính mới khóc, người thân khóc, mình thấy Dũng cố giấu những giọt nước của nó đi. 18 tháng không ngắn, nhưng chẳng là gì so với quãng thời gian học đại học. Biết rõ là thế nhưng sao khi một ai đó xung quanh mình tạm thời đi xa thì lại đem đến một tâm trạng buồn buồn như thế này chứ. Nghĩ đến việc mình và Linh rơi vào tình trạng xấu nhất là sẽ không được nhìn thấy cái mặt của nhau trong vài năm thì cũng gay go phết đấy. Nghĩ đến mà cảm thấy cứ như là ba hòn núi chuẩn bị cưỡi lên cổ mình vậy.
- Nhưng dù có thế nào thì anh vẫn sẽ tìm em. Anh hứa đấy. - Mình tự nhủ.
Không biết Linh thế nào còn mình thì đã bắt đầu có những biểu hiện không vui vẻ một chút nào cả. Linh thì chẳng hiểu vì lý do mà không thể ấn phím gọi được, Dũng đã vào quân ngũ nên cũng chẳng gọi được đi đâu cả. Chỉ còn đúng Hòa để mình trút bầu tâm sự, nhưng thằng này lại bị mắc bệnh hội chứng Ly Ly một cách trầm trọng. Đi đến đâu cũng cố gắng nhắc đến Ly Ly cứ như là cô bé ấy đang ngồi ngay đấy. Thậm chí đi đái nó cũng chế cả một bài hát "Ly Ly ơi Ly ly, Ly Ly ơi Ly Ly, biết rằng anh yêu em rất nhiều không. Em là chìa khóa mở cửa trái tim anh...". Lúc mình gọi hỏi nó rỗi không đi trà chanh thì Hòa ngập ngừng một lúc rồi mới nhận lời.
- Vậy đợi tao một lát nhé. Tí nữa Ly Ly đến lớp học bây giờ, tao sẽ gọi cho em để chúc em học tốt.
Mình đã gặp rất nhiều cặp đôi yêu nhau và tin mình đi, thằng Hòa là đứa sống trọn vẹn với hai chữ yêu đương nhất dù cho điều đó biến nó thành một đứa đầu chằng dây điện đúng nghĩa.
Đi trà trà chanh với thằng si tình này cũng chẳng làm mình thư giãn nổi, Hòa đã thất bại trong việc kể những câu chuyện màu hồng của nó để khiến mình vui lên một chút. Lúc này mình tự hỏi Linh đang làm gì, nếu đi học thì có cầm thước kẻ vụt toác đầu đứa nào vỗ vào mông em không. Còn ở nhà thì mình sẽ cảm thấy vui vẻ nếu em nhốt bố cùng con Bin trong phòng ngủ trong tình trạng cả tuần chưa tắm
Khi mà buổi trà chanh lên đến đỉnh điểm của sự nhạt nhẽo thì tin nhắn của Linh đã giải thoát cho mình. Bình thường ít khi Linh nhắn tin trước, một khi đã nhắn thì chẳng biết em sẽ lại nghĩ ra việc gì muốn mình làm nữa. Cuối cùng thì Linh cũng đã chủ động làm cái việc mà đáng ra phải là mình.
- Qua nhà em đi, bố em ra ngoài rồi, nhanh lên đấy nhé.
- Anh đang lắp mô-tơ sau mông rồi.
Thế là mình bỏ mặc thằng Hòa ở đấy đang khi nó đang gân cổ kể lại lần với Ly Ly đạp vịt ở hồ Tây. 15 phút, không 10 phút là mình đã về đến nhà Linh rồi. Cuối cùng thì công dụng của hàng trăm lần lượn lờ từng con phố ở Hà Nội đã giúp mình tìm được lối ngắn nhất mà không phải đứa nào cũng biết.
- Linh, Linh, anh đây! - Mình lớn tiếng gọi em
Cửa bên ngoài khóa, ngay cả cái chuồng con Bin cũng đã cho vào bên trong. Linh từ trên tầng nhìn xuống rồi chạy nhanh xuống bên dưới. May quá, em vẫn ổn nhưng trông buồn buồn thế nào ấy! Xin lỗi là mình phải mô tả thế này để cho thật sinh động. Trông Linh lúc đó chẳng khác gì con cún nào đấy đẹp hơn Bin bị xích vào chân giường là chính xác nhất. Mất tự do đã vậy còn bị xích thì còn cái nào buồn hơn cái này chứ.
Mình với Linh nói chuyện với nhau từ khoảng cách cửa sắt bên ngoài đến cửa kính cách âm bên trong nên phải gào thật lớn thì mới hiểu nhau nói gì.
- Anh chuẩn bị đi nhé!!!
- Chuẩn bị gì cơ!
- Đi trốn với em!
- Trốn? Trốn đi đâu và em định ra bằng cách nào đây?
- Bố em sắp về rồi! Khi bố mở cửa thì em sẽ trốn! Cứ thế đi, mà anh cũng nấp đi chứ!
- Ơ, được... được. Thế nhé.
Mình lắp bắp nói và làm theo lời Linh mặc dù không hiểu chữ trốn của em là sẽ đi được mấy tiếng đồng hồ rồi lại quay về đây. Nhưng dù là thế thì mình vẫn muốn làm liều với Linh. Lúc này đây thì từng giây, từng phút ở cạnh em cũng là điều xa xỉ với mình.
- Trốn? Nghe cũng hấp dẫn đấy. Trốn một lần để rồi có nhau mãi mãi chăng? - Mình thầm nghĩ.
Nghe Linh nói thế mình run lắm, nhưng nếu Linh dám thì việc quái gì mà mình phải sợ. Mình dắt xe ra bên ngoài khu biệt thự rồi khóa cẩn thận, lấy cả áo mưa phủ lên đề phòng bố Linh đi qua mà thấy thì hỏng hết cả bánh kẹo rồi tìm một góc nấp bên ngoài. Linh thì giả vờ xem ti vi dưới căn phòng đợi bố về là ba chân bốn cẳng phi ra thôi. Nhưng còn con Bin thì làm sao đây nhỉ? Mình đang tự hỏi thì thấy có cái gì đó huých vào phía sau rồi liếm liếm giày mình. Con Bin đang ở đây, vậy còn cái con bên trong lồng là thế nào đây. Mình gọi vào máy bàn nhà Linh để hỏi lý do tại sao Bin lại ở bên ngoài chơi thì mới biết là nó đã bị tống ra ngoài mấy hôm rồi, ai bảo cứ nhè trước cửa mà ỉa với đái. Do quen mui nên lởn vởn ở đây đợi Linh hàng ngày ném đồ ăn qua cửa sổ.
Đợi mãi đến sốt hết cả ruột thì bố Linh mới khệ nệ đi về. Trông mặt đỏ gay có vẻ như là vừa thưởng cho mình mấy chai rồi. Mình chuẩn bị và chỉ đợi Linh ào ra là chuồn luôn. Vừa thấy bố mở cửa thì Linh đã luồn ra được rồi, Em còn mang vác cả một cái ba lô nữa chứ. Đang khi bố em còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Linh đã chạy ào qua cửa, chính thức tạm biệt cái nhà giam xinh đẹp.
- Đi theo anh! - Mình chạy ra khỏi chỗ nấp, con Bin cũng theo ngay sát.
Mình cầm tay Linh rồi cả hai đứa cùng chạy, trong khi con Bin lạch bạch theo ngay sau. Mình tính nhẩm, Bố Linh không bết bát như mình nghĩ. Linh vừa chạy ra thì bác ấy cũng theo ngay sau, nhưng chỉ được một quãng ngắn là thở hết cả xí quách. Cũng phải, béo như bố Linh thì khi chạy bụng thì đánh sang một bên chưa trả về chỗ kịp thì đã kéo theo cả thân hình núc ních về một phía kiểu như là đạp xe không đều thì sao mà bền sức được. Mình quay lại thì chỉ thấy bác đứng bám vào tường thở hổn hển rồi la hét điều gì đó. Nhưng mình mặc kệ, mình với Linh chạy bán sống bán chết ra xe.
- Đợi em với, em không chạy nhanh được. - Linh thở hổn hiển ngay đằng sau. Lúc này thì mình đã chạy cách cả một quãng. Ngó nghiêng thì chẳng thấy bố Linh đuổi theo.
Mình quay lại cầm tay Linh tiếp tục mở tốc độ chạy nốt mấy met cuối cùng. Cuộn áo mưa lại để lên phía trên, mở khóa càng khóa cổ rồi mới bắt đâu tra chìa khóa vào.
- Nhanh! Bố em kìa. - Linh hét lên.
Mình luống cuống máy mới tra được chìa. Bố khỉ, cứ đến lúc quyết định là tay run hết cả lên, chẳng làm ăn được gì cả, đến lúc mình với Linh cưới nhau xong mà đêm tân hôn thế này thì chết. Sau bao nhiêu cố gắng thì cuối cùng chiếc Wave hai màu đã nổ máy, phả vào mặt bố Linh một đám khói khi bác theo sát ngay sau đít. Thôi, thế là bọn mình trốn được rồi. Chết rồi! Thành công rồi!
- Bây giờ thì đi đâu đây em?
- Em không biết. - Linh cười hì hì.
- Thế thì anh biết chắc.
- Vậy anh về lấy quần áo đi rồi mình tính tiếp.
- Anh biết ngay là em chỉ nghĩ đến việc trốn đi mà không biết trốn đi đâu mà.
- Anh có muốn mất em không? Em có quan trọng với anh không?
Mình dừng hẳn xe, quay lại nhìn thẳng vào mắt Linh trong mấy giấy rồi dõng dạc đáp.
- Có!
- Em cũng vậy, em yêu anh và chẳng còn biết gì nữa.
Đúng rồi, đó chẳng phải là điều mình quan trọng nhất với mình sao? Bố mẹ, học hành và công việc làm thêm thì thế nào đây? Thôi quẳng hết ra một bên đã. Mình phải cứu lấy cái gì sắp mất đã chứ, phải giành lấy điều quý giá nhất cho bản thân thôi, kệ xác ai thích phá thì cứ việc phá.
Mình mỉm cười, nắm chặt lấy tay Linh nói.
- Ừ, anh biết mà. Về nhà anh đã, chỉ 5 phút thôi.
- 15 phút cũng được.
Mình đổ xe ở ngoài bảo Linh đợi một lát. Giờ này chỉ có mẹ Gấu con là ở nhà thôi, chắc là đang làm cơm. Mình chào với vào bên trong rồi chạy thục mạng lên gác. Bên dưới nghe tiếng ầm thì mẹ ngạc nhiên hỏi.
- Ơ hay cái thằng này, đi kiểu gì mà như ăn cướp thế.
Vì sự việc có tính chất càng nói ít thì càng an toàn nên mình chỉ dạ một tiếng rõ to. Mình dốc ngược ba lô thế là sạch vở rơi ra bằng sạch. Chọn vài bộ quần áo đẹp nhất cố gắng nhồi hết vào. Tiền thì đủ dùng vì mới lĩnh lương, nhưng rồi sẽ mau chóng hết thôi vì hai đứa tiêu chung một ví. Mất đúng 5 phút thì mình mới chuẩn bị xong, đến giờ phải đi rồi. Có nên nói lời tạm biệt với mẹ Gấu con không nhỉ, mình nghĩ là có rồi mẹ sẽ lăn ra cười cho mà xem.
Mình trấn an là hãy bình tĩnh, tỏ ra là chuẩn bị đi học như mọi ngày thì mới ổn thôi. Nhưng lỡ may mẹ giở chứng kiểm tra sách vở thì làm sao nhỉ. Chẳng hiểu vì lý do gì mà cứ làm một chuyện nghiêm trọng nào đấy thì cái đầu của mình nghĩ ra đủ mọi tình huống mà đến tết con chim cũng chẳng xảy ra.
- Sao đi học gì sớm thế hả Hưng? Không cơm nước gì à. Ra ngồi đánh điện tử với đứa nào chứ gì. Mẹ thấy mình chào và chạy ngoài cửa như ma đuổi hỏi.
- Không, hôm nay lớp con tổ chức học chung nên đến sớm ạ. Mà có khi mấy hôm sau con mới về đấy mẹ nhé. Con chào mẹ nhé. Mẹ đừng giận con nhé. Có gì con về sẽ giải thích sau – Mình làm một tràng trong khi mẹ cứ gãi đầu tự hỏi "mấy hôm sau" có nghĩa là gì.
- Thế không đi xe máy à?
- Con đi xe bus mẹ ạ. Con đi đây.
Phải, mình sẽ giải thích sau với mẹ mà. Thà rằng mẹ cứ nghĩ là mình đang học chung với nhóm đi còn tốt hơn là biết chuyện gì đang xảy ra. Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã nghe lời mẹ trong tất cả mọi chuyện, kể cả việc không cho Linh ngủ lại mà có lẽ em ấy sẽ con dâu của mẹ đấy. Nhưng bây giờ con muốn tự quyết định, tự chọn lấy và giành giật điều con khát khao nhất lúc này mẹ ạ. Con sẽ về với mẹ dù có lâu hơn một con hứa, nhưng nếu con để Linh đi thì sẽ mất em mãi mãi. Mẹ ơi, đợi con về nhé.
- Anh chuẩn bị xong chưa? Anh có sợ không? - Linh thấy mình bước ra với một chút tâm trạng.
- Anh không sao. Vậy bây giờ em muốn đi đâu.
- Đi xa đi anh. Ra khỏi Hà Nội, đến chỗ nào đấy không ai tìm thấy cho đến khi nào bố phải chịu thua mới thôi. Đừng lo, lần này đi bọn mình đã có một khoản rồi.
Nói đến đây, Linh xòe tay ra cho mình thấy một món tiền. 5 triệu. @.@ Linh, em toàn làm cho anh bất ngờ thôi.
- Tiền đâu ra thế em?
- Công em dịch sách đây. - Mặt Linh vênh vênh.
- Em đi lấy lúc nào vậy, chẳng gọi anh hả? Cái loại ăn mảnh
- Mấy hôm bọn mình không nói chuyện ấy, em tập trung để dịch cho xong để còn chuồn đi chứ. Anh có biết là 4 hôm nữa là em bay rồi không? Anh cũng không gọi điện cho em gì cả.
- Là tại anh đang tìm cách đấy chứ, mấy hôm vừa rồi anh khó ở quá, cứ nghĩ đến việc em đi là anh không thể chịu nổi.
Linh mỉm cười, kéo mình lại hôn lên má. Môi em ấm quá, em lúc nào cũng làm mình thấy hạnh phúc.
- Bây giờ thì mình đi đâu đây anh?
- Để anh nghĩ.
Mình đã kịp nghĩ ra gì đâu, nhưng tự nhiên lại có đứa nào gọi mình vào lúc này. Chắc là thằng Hòa muốn đi trà chanh kể chuyện tình yêu, tình báo của nó rồi.
- Cái thằng gọi chẳng đúng lúc gì cả. Mình lẩm bẩm. Nhưng không phải Hòa. Là Dũng.
- Hưng à! Dũng thì thầm gọi mình khẽ khàng cứ như là ma đang gọi.
- Ừ. Tao tưởng máy bảo điện thoại ở nhà.
- Ừ, tao đang gọi nhờ máy. Thằng tiểu đội trưởng quay lại rồi. Tí nữa tao sẽ gọi lại.
Cái thằng này gọi điện mà cứ như là thập thò như ăn cắp thế. Linh hỏi mình là Dũng gọi à. Đúng lúc này thì mắt mình sáng ra, mà cả Linh cũng thế. Hai đứa nhìn nhau cười rồi đồng thanh nói.
- Đến chỗ Dũng đi!
Nhưng trước khi đến chỗ Dũng thì mình lại nhận được một cú gọi nữa. Đó là Hà. Sao đúng lúc thế nhỉ, mình với Linh đang cần người trông hộ con Bin mấy hôm đấy. Dũng ơi, cứ đợi đấy, bọn tao đang đến chỗ mày đây