Em để loa ngoài cho cả mình cùng nghe. Lúc này dù cả mình với Linh đều hiểu rằng dù bố em có nói thế nào hay dọa dẫm ra sao thì cũng chỉ là vô ích. Người nghe gọi đến là mẹ Linh.
- Linh, mẹ đây, con chó con của mẹ có nhận ra không?
- Ơ mẹ. Mẹ ơi, mẹ về lúc nào thế ạ?
- Mẹ mới về từ đêm qua. Con đang ở đâu thế về nhà đi. Bố con chịu thua rồi đấy, muốn gì bố cũng đồng ý hết.
- Con không tin! Mẹ thề đi mẹ!
- Cái con chó con này, con có biết là vì tìm con khắp nơi mà bố đang nằm liệt giường kìa. Con có biết là bố yêu con nhiều lắm không?
Mình mím môi vì bất ngờ, còn Linh thì chết lặng. Bố Linh vì em mà bị ốm nặng sao?
- Mẹ bảo bố yêu con, bố thương con vì tại sao bố lại làm như thế. Bắt con học đủ thứ, bắt mẹ và em phái xa con chứ! - Linh gào lên
- Đó là bố không biết cách thể hiện ra thôi, cũng giống con đấy, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, bất cần và tự lập nhưng dù gì con vẫn là đứa biết nghe lời phải không?
- Dù mẹ có nói thế nào đi nữa thì con cũng không về đâu.
- Mẹ không bắt con về. Mẹ biết con khôn ngoan như nào nên con sẽ tự lựa chọn cho mình con đường tốt nhất cho mình con chó con của mẹ ạ. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con sẽ không phá hủy những gì tốt đẹp nhất đang đợi hai đứa. Chào con!
Mọi việc diễn ra nhẹ nhàng quá, bom nguyên tử đã không ném xuống thay vào đó là nhành cây vạn tuế của chim bồ câu. Công nhận là mẹ Linh khéo léo thật, lời nói nhẹ nhàng nhưng có sức nặng gấp nhiều lần so với kiểu hùng hục của bố em.
- Mọi chuyện thế là xong rồi. Bọn mình đi ăn mừng nhé. Linh nhìn mình mỉm cười. Nụ cười cho mình thấy là em không hề hối hận với quyết định của mình.
Mình gật đầu nắm lấy tay em dẫn ra phía cửa vào. Tuy nói là đi ăn nhưng cả hai đều chẳng ăn được mấy miếng và không đứa nào nói với nhau một lời nào. Bọn mình không hề buồn, không buồn đâu nhé. Chỉ là cả hai đều muốn suy nghĩ xa xôi hơn những ngày khác thôi. Sau cùng, khi hai đứa đi bộ từ quán ăn lên chỗ Dũng thì mình mở lời đầu tiên.
- Ở đây lạnh quá, em có cảm thây chán nếu ở mãi không?
- Còn anh đã chán chưa, kể ra thì ngày nào cũng nhận được thơ tình cũng vui lắm. - Linh cười
Mình giở ví cho Linh xem rồi làm mặt nhăn nhó
- Sắp hết tiền rồi đây này, liệu em có đi cày đuợc không để nuôi anh đây.
- Em sẽ đi bán hạt dẻ nóng cơ, như thế thích hơn. Vừa có tiền lại vừ được ăn và sưởi ấm.
- Em sẽ không chán và kêu ca chứ? Còn anh sẽ làm thằng khuân đồ thuê trên biên giới cho đám buôn lậu.
- Không được, nếu bị công an bắt thì anh chỉ có chêt.
- Đúng rồi và hạt dẻ sẽ không thể nuôi sống hai đứa chỉ biết ăn chơi như bọn mình em nhỉ.
Hai đứa dừng lại, nhìn nhau tủm cười và thú nhận.
- Anh muốn về nhà rồi, nhớ Hà Nội lắm rồi.
- Em cũng thế, nhưng nếu em phải đi nước ngoài thì anh sẽ tìm em chứ?
- Anh sẽ tìm em, dù em ở bất cứ đâu.
- Nói điêu, chẳng hạn như em đi Mỹ thì anh có qua không?
- Anh sẽ cố gắng kiếm tiền để tháng nào cũng sang với em. Dù không dám hứa nhưng anh sẽ cố gắng.
- Thôi, đừng có nịnh nọt vì nêu em trở về thì cũng còn lâu em mới đi. Vậy anh Dũng thì sao?
- Mặc kệ nó. Bọn mình cứ ở đây là làm hại nó đấy, ai đời bộ đội gì mà suốt ngày ăn uống bét nhè với bọn mình.
- Anh đúng là vì gái quên bạn
- Nếu không nhu thế thì làm sao có được em.
- Em sẽ về học để kiếm tiền ra ở riêng.
- Anh sẽ về học và làm để lúc nào em đi anh cũng sẽ đi theo.
Vậy là chỉ sau 10 phút ái kỉ và tự sướng với nhau, mình và Linh quyết định sẽ về Hà Nội, đối mặt và giải quyết tất cả chứ không muốn chạy trốn như thế này nữa. Có thể 10 ngày, 20 ngày nữa bọn mình vẫn sẽ vui vẻ, nhưng liệu sẽ vui vẻ được mãi khi không có tiền ư? Học hành thì dang dở mà cuốc đất làm ruộng thì lại không có sức, thì chỉ có nước chết đói thôi. Quan trọng nhất là bố Linh đã xuống thang rồi thì còn gì nữa mà phải lăn tăn. Sau cùng thì Linh cũng đã tự quyết định cuộc sống của mình, dù cho lúc này em đi hay không đi đối với mình cũng chẳng còn là quan trọng nữa rồi. Linh ạ, anh sẽ để em bay cao, bay đến đâu mà em thích rồi trở về với anh em nhé.
Sau đó bọn mình quay lại nhà nghỉ, lấy đồ và trả tiền phòng. Tiếp đến hai đứa đến chỗ Dũng thì mới nhớ là hôm nay sinh nhật nó. Phòng Dũng tổ chức khá là hoành tráng. Chẳng hiểu đâu mấy ông tướng này mua được cả bánh sinh nhật với bia nữa. Dũng trách mình là hôm nay sinh nhật nó sao đến muộn thế
- Đôi vợ chồng cuối cùng thì đã đến rồi đây. Mày khéo chọn lúc để đến nhỉ, cỗ bàn bày ra chỉ việc đến phá.
- Ừ, ai bảo mày chơi với tao. Mà tao với Linh có mang quà sinh nhật của một người đến cho mày đây.
- Ai thế? - Dũng ngạc nhiên
Mình với Linh nhìn nhau mỉm cười rồi lấy từ ba lô chiếc vòng tay bằng đá mà Hà đã tự tay làm cùng tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
- Hà nhờ bọn tao mang đến cho mày đấy.
Dũng run rẩy đón lấy, nó ngắm nghĩa mãi cái vòng và nhất quyết không cho đứa nào đụng vào. Nước mắt Dũng lăn dài trên má khi mở thiếp ra đọc. Không rõ trong đấy Hà viết gì nhưng mình đoán rằng cuối cùng thì Hà cũng đã tha thứ cho Dũng. Đọc xong thư, Dũng chạy đến ôm chầm lấy mình và Linh mếu máo nói.
- Hà nói là tha thứ cho tao rồi và sẽ đợi tao về.
- Tao có một đứa bạn nói rằng nếu còn yêu nhau thì chắc chắn sẽ quay trở lại với nhau. Mày lại thua tao trong lần cá cược này rồi, nhớ không.
- Nhớ, tao nhớ chứ.
Sau khi đã bình tĩnh lại thì Dũng mới phát hiện ra là mình với Linh đang đeo ba lô liền gân cổ quát
- Á, à hai bọn mày bỏ cuộc rồi phải không? Định bỏ tao lại một mình à? Tao sẽ cời truồng ăn vạ cho hai đứa thấy.
- Không, bọn em không bỏ cuộc mà là quay về kết thúc những gi đã bắt đầu Dũng ạ. - Linh cười nhẹ nhàng đáp.
- Rồi bọn tao sẽ quay lại chơi với mày mà. Bọn tao cũng sẽ nhớ nơi này lắm. Tao hứa với mày là 1 tháng bọn tạo sẽ lên chơi với mày 2 ngày đươc chứ.
Linh thúc vào mạn sườn mình thì thầm
- Thế còn em thì sao?
- Ừ thì cách 2 tháng lên thăm Dũng, miễn là nó không biết là được.
Dỗ dành mãi thì Dũng mới chịu để cho mình với Linh đi. Hôm đó đã đi vào lịch sử của đơn vị khi có nhiều bạn khóc lóc cứ như là thất tình khi Linh quyết định vẫn sẽ ở lại với cái thằng thành phố xấu trai, mặt đen, răng hô là mình. Linh cũng hứa với tất cả là sẽ quay lại thường xuyên và mỗi lần như thế em muốn hẹn hò với 1 người đã viết thơ tình tặng em.
Dũng cùng vài người bạn đưa bọn mình ra đến tận bến xe. Đôi bên bùi ngùi trao nhau những cái vẫy tay trong buổi chiều tàn mùa đông giữa tháng 12 cho đến khi khuất bóng thì thôi. Lúc này chỉ còn mình với Linh, hai đứa đều im lặng, đều hồi hộp và mong muốn trở về Hà Nội càng nhanh càng tốt để quay lại với những gì đang đợi mình.
- Linh này, anh phải yêu em bao nhiêu mới đủ đây.
- Bao nhiêu cũng không đủ, Hưng ạ.
***
Sau khi xuất ngũ thì mình với Linh và Hà lên tận nơi đón Dũng về. Dũng và Hà chính thức bắt đầu một tình yêu mới.
Hòa với Ly Ly vẫn yêu nhau và quyết định chuyển vào Sài Gòn cùng làm việc và sống.
Vào kì 2 của năm học, mình bắt đầu đi học IELTS để thi lấy bằng, sau này ra trường còn mong cơ hội xin việc trong một công ty nước ngoài. Trong lớp ôn thi tiếng Anh ấy có cả thằng Hoàng bạn mình. Khi chỉ có mỗi hai thằng quen biết nhau trong một tập thể toàn những người xa lạ thì chúng mình bắt đầu thân nhau theo một cách riêng: chuyên chơi đểu nhau nhưng luôn cần nhau, suốt ngày đánh nhau nhưng vẫn yêu nhau thắm thiết. Cũng may là thằng Hoàng đã gặp Vi trước khi trái tim nó đại bại trước sự quyến rũ của mình =))
Mình và Linh yêu nhau hơn 1 năm thì Hoàng hôi bắt đầu cuộc chiến ảnh dìm hàng với em Nhíp trên blog yahoo 360* (chứ không phải facebook như nó kể đâu). Mình vẫn nhớ ngày đó Hoàng hay làm thơ và có hẳn tập thơ tình con cóc trên cái blog nền hoa rơi đen sì của nó. Thằng này cũng có khá nhiều em thích, nên em Nhíp cũng khổ. *3*
Chuyện tình của Nhíp và Quần đùi hoa sau đó thì mọi người đã nghe kể rồi đấy. ^_^
Chúng mình vẫn luôn bên nhau, chia sẻ cùng nhau mọi khó khăn trong cuộc sống. Chửi nhau ỏm tỏi và phá phách kinh hoàng.
Trong khoảng thời gian yêu nhau, Hoàng và Vi đã chia tay cả thảy 3 lần. Còn mình thì... đếm không hết. Cũng không hiểu sao bọn mình lại quá trẻ con đến mức đem lời chia tay ra sử dụng trong bất cứ trận cãi vã nào như thế. Nhưng mình với Linh thì không có gì đáng kể rồi, toàn giận hờn vu vơ do nấu mì quá trương, rửa bát quá bẩn, không chịu dọn nhà hay luôn luôn lỡ hẹn. Con Hoàng với Vi thì lại ở mức độ khác. Do gia đình ngăn cấm, do người thứ ba xen ngang, do bạn bè chơi đểu, do chính 2 người ấy không đủ sức mạnh vượt qua thử thách. Có lần 2 ông bà ấy chia tay đến nửa năm trời khiến cho mình và Linh dù chạy ngược chạy xuôi cũng không thể hàn gắn được. Có những đêm Linh phải ngồi đến tận 4h sáng để khuyên Hoàng đi ngủ và đừng làm gì đó điên rồ nhưng Hoàng vẫn cứ "Anh xin em, đừng bỏ rơi anh lúc này như Vi". Còn mình thì quá mệt mỏi với những câu từ biệt như: "Anh hãy chăm sóc Hoàng giúp em, chúng em hết duyên rồi"... Những chuyện ấy có lẽ Hoàng sẽ kể trong một phần ngoại truyện nào đó.
Linh thi xong cấp 3 thì đi du học theo thỏa thuận với bố là hàng tuần sẽ mua vé về nước chơi với mình (nhưng ý định thất bại). Hai đứa mình vẫn yêu nhau và yêu bao nhiêu cũng không đủ. Câu chuyện của mình đến đây là hết. ^_^ Chẳng hiểu sao mình lại bị thằng Hoàng lôi kéo viết truyện thời gian vừa qua. Chứ cái việc ngồi gõ bản thảo đối với mình là một việc không tưởng. Văn thì không hay, kỉ niệm, trải nghiệm thì không có nhiều. Do quá yêu quý mọi người nên mình đã cố gắng khắc họa lại chuyện tình của chúng mình một cách rõ ràng nhất để chia sẻ với mọi người. Những gì chúng mình đã trải qua chỉ có thế. Mình và Linh không ngoan như cặp đôi Hoàng Vi, chúng mình thích nghịch phá, thích cảm giác nguy hiểm, thích đối mặt với sợ hãi. Cuộc sống yên bình không hợp với mình.
Có lẽ do kiếp trước sống tốt, nên chúng mình phần hết là đều kết thúc có hậu. Thật ra đổ cho số phận thì cũng không hẳn, quan trọng là chính con người mình vượt qua những khó khăn cám dỗ thôi. Mọi thứ là do mình cả mà. Mình vốn ương ngạnh nên mình không bao giờ chịu thua cái gì. Câu chuyện mình đến đây là kết thúc. Hi vọng mọi người vẫn yêu quý Hưng như thế này, nếu ai bị đánh hay đầu gấu bắt nạt, cứ tìm đến mình. Biết Hùng Lác Hẻm Xéo không? =)))))))
Chào mọi người nhé! ^_^