Trợ lý hốt hoảng nhìn Mạc Thiệu Khiêm ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Anh lo lắng dáo dác nhìn xung quanh.
Bãi cỏ um tùm, chiếc nhẫn lại quá nhỏ nên rất khó tìm.
Mạc Thiệu Khiêm tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng bất lực đứng giữa bụi cây.
Dạt hết cả đám cả, nhưng vẫn không thấy chiếc nhẫn nào cả.
"Anh đang tìm cái này à?"
Bỗng nhiên giọng nói giễu cợt của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mạc Thiệu Khiêm giật mình quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng đút túi quần.
Trên đầu ngón tay của người đàn ông lạ mặt đó còn cầm một chiếc nhẫn bạc, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm bỗng tối sầm lại, "Đây là đồ của tôi, xin hãy trả lại cho tôi."
“À, nhưng làm sao anh chứng minh nó là của anh?”
Người đàn ông nghiêng đầu, mỉm cười nham hiểm.
"Tôi là Mạc Thiệu Khiêm, chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của tôi và... Đồng Khiết."
Người đàn ông đó sờ cằm, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
“Nhưng ai ai cũng biết, anh đã ly hôn, còn ném nhẫn xuống bãi cỏ, xem ra anh Mạc không hề hài lòng cuộc hôn nhân này.”
Gã cười nham hiểm: “Cái gì đã vứt đi rồi, ai nhặt được thì là của người đó.”
Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm thoáng chốc nổi gân xanh dữ tợn.
"Anh chắc chứ? Anh thử đi một vòng hỏi thăm xem. Ở thành phố V không có ai dám trái ý tôi đâu."
“Ồ,” người đàn ông đưa tay ra, ráng kìm nén sự thản nhiên, “Để tôi tự giới thiệu. Tôi là Ngôn Thuần, người thừa kế của nhà họ Ngôn ở Hoa Kỳ, cũng người đứng đầu khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của Tập đoàn Ngôn Nguyệt. "
Mạc Thiệu Khiêm há hốc ngạc nhiên.
Nhà họ Ngôn ở Hoa Kỳ sớm đã nổi danh trên toàn thế giới. Đứng đầu hai phía hắc bạch, tập đoàn Ngôn Nguyệt đã trở thành một doanh nghiệp đẳng cấp thế giới, lợi nhuận ròng hàng năm lên tới hàng chục tỷ đồng.
Thân là thiếu gia nhà họ Ngôn, tất nhiên không ai dám xúc phạm Ngôn Thuần.
Anh ta ngập ngừng trong giây lát, rồi đưa tay ra chào hỏi.
Ngôn Thuần bóp c.h.ặ.t t.a.y anh ta khiến anh cau mày đau đớn.
"Anh Ngôn có ý gì vậy?"
“Tôi rất có hứng thú với chiếc nhẫn này, nếu anh Mạc muốn lấy lại nó thì có thể lấy tập đoàn Vân Việt ra đổi.”
Gã bình tĩnh nói: “Tôi sẽ mua với giá mà anh đã đề xuất trên mạng”.
Mạc Thiệu Khiêm hậm hực khó chịu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng trước mặt.
"Tại sao anh Ngôn lại quan tâm đến tài sản của vợ tôi?!"
“Thật chất là vợ cũ.” Ngôn Thuần cười cười nói.
"Rất đơn giản, tôi từng ở Trung Quốc một thời gian, và có cơ hội gặp Đồng Khiết, tôi rất thích cô ấy."
Điều mà Ngôn Thuần không nói ra, là gã chỉ tới đây vì Đồng Khiết.
Là con trai của gia đình tài phiệt, từ bé anh ta đã được dạy cách chiến đấu trên thương trường, anh chị em trong nhà đều phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn tranh giành tài sản.
Trong thời gian ở Trung Quốc, Đồng Khiết đã cứu gã, cô ấy là người phụ nữ dịu dàng nhất mà gã từng gặp.
Người phụ nữ này đã cắm rễ vào trái tim gã, trở thành ánh trăng sáng rực rỡ mà gã không dám chạm tới.
Sau khi đánh bại nhiều người thừa kế khác trong gia đình, thành công giành được quyền lực và của cải, anh ta không khỏi nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp mà anh ta đã gặp ở Trung Quốc khi còn nhỏ.
Không phải không có người phụ nữ khác tiếp cận gã, cố gắng lấy lòng gã, nhưng gã luôn ghét bỏ cái kiểu đỏng đảnh và thô tục đó.
Ngôn Thuần nghe tin cô ấy đã kết hôn, chỉ đành giữ kín bí mật của mình trong lòng.
Thời gian trôi qua nhiều năm, cho đến khi gã nhìn thấy tin tức ly hôn của họ trên mạng.
Ngôn Thuần rất phấn khích, cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Nhớ mong lâu như vậy rồi, gã nóng lòng thu dọn đồ đạc đến Trung Quốc gặp lại cô ấy.
… Kết quả nghe bạn bè cô ấy nói Đồng Khiết đã chết.
Hứa Nguyệt đã kể cho gã nghe tất cả mọi chuyện.
Lâu lắm rồi, Ngôn Nguyệt mới được trải nghiệm nỗi đau và tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Gã hối hận vì sao mình không hành động sớm hơn.
Ngôn Thuần muốn trả thù Mạc Thiệu Khiêm, người đàn ông đã khiến người phụ nữ gã yêu đau khổ suốt ba năm, cuối cùng phải ra đi khi còn quá trẻ.
Nhưng vừa rồi gã đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định thay đổi cách trả thù.
Nhìn Mạc Thiệu Khiêm tìm chiếc nhẫn, và phát điên đập phá trong đám tang.
Điều này khiến khiến Ngôn Thuần bỗng có một suy nghĩ rất nực cười, đó là Mạc Thiệu Khiêm thực sự yêu Đồng Khiết.
Trong trường hợp này, nhất định phải khiến tên đàn ông bội bạc này nếm mùi hối hận và đau khổ đến tột cùng.
Anh ta sẽ phải dành cả phần đời còn lại để ăn năn, tự trách, chìm sâu trong tuyệt vọng.
Vì thế Ngôn Thuần nói: "Muốn có chiếc nhẫn thì phải bán tập đoàn Vân Việt cho tôi. Nếu muốn giữ lại tập đoàn Vân Việt thì đừng mơ lấy lại chiếc nhẫn."