Nhưng bây giờ, Mạc Thiệu Khiêm tự dưng thay đổi 360 độ, đối với Đồng Khiết vô cùng tốt, mọi người đều có thể thấy anh ta đang trút giận lên nhà họ Đồng, suốt ngày lấy lòng dỗ dành Đồng Khiết, dù bị tát giữa nơi công cộng cũng không tức giận...
Sự thay đổi quá đột ngột, làm Hứa Nguyệt thật sự trở tay không kịp.
Cô nhìn Đồng Khiết, không biết cô ấy nghĩ thế nào.
Nếu như cô ấy vẫn quan tâm tới Mạc Thiệu Khiêm, có lẽ chỉ cần Mạc Thiệu Khiêm dịu dàng một chút thì hai người sẽ có cơ hội quay lại như xưa...
Đồng Khiết thấy mọi người đang chờ ý kiến của mình, bèn nhẹ nhàng cười nói: "Đi ăn đi."
Rõ ràng không muốn nói nhiều đến chuyện này.
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Mạc Thiệu Khiêm đã bị lạnh nhạt quen rồi, nên không mấy quan tâm.
"Được rồi, Đồng Khiết, em ngồi xuống trước đi, em có muốn ăn trái cây không? Anh gọt vỏ cho em."
Hứa Nguyệt và Dung Ngọc lúng túng ngồi trong phòng khách, bất lực nhìn Mạc Thiệu Khiêm, nhân vật quyền lực ở thủ đô, đang bận rộn phục vụ trà và nước cho Đồng Khiết, trông anh ta giống hệt như một người giúp việc, hỏi cô ấy trời có nóng không, nước có đủ ấm chưa.
Dung Ngọc rót nước, cay đắng trách móc: "Mạc Thiệu Khiêm, dù sao tôi cũng là bạn bè từ nhỏ của cậu, sao cậu phân biệt đối xử quá vậy?"
Mạc Thiệu Khiêm chăm chú nhìn Đồng Khiết đang uống nước, không thèm nhìn anh ta: “Bộ không có tay không có chân à, muốn uống gì thì tự rót đi, tôi còn bận chăm sóc vợ. "
Không lâu sau, Mạc Thiệu Khiêm đặt bát đĩa lên bàn, kéo Đồng Khiết đến chỗ bồn rửa tay: "Đồng Khiết, rửa tay trước rồi cùng đi ăn đi."
Đồng Khiết gỡ tay anh ta, nói: “Tôi tự rửa được, không cần phiền anh nữa.”
Sau khi vài người ngồi xuống, họ bất ngờ phát hiện ra Mạc Thiệu Khiêm nấu ăn ngon, anh ta quả thật rất tận tâm.
Hứa Nguyệt kìm nén để không lộ vẻ chế giễu, gật đầu hài lòng.
“Đồng Khiết, em muốn cùng anh về nhà họ Mạc không?”
Trên bàn ăn, Mạc Thiệu Khiêm tìm được cơ hội mở miệng hỏi. “Đã lâu rồi anh không về nhà, anh muốn đưa em về thăm bố mẹ.”
"Ừ, cũng nên đến thăm bác trai bác gái rồi."
Đồng Khiết đặt đũa xuống, thở dài. "Đi thôi, tôi ăn no rồi, giờ đi luôn."
Mạc Thiệu Khiêm vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa cô ấy lên xe, nhờ tài xế lái đến nhà họ Mạc.
Vừa vào cửa, anh ta đã nhiệt tình hét lên: "Bố, mẹ, con đưa Đồng Khiết về thăm hai người này!"
"Ồ! Thiệu Khiêm, Đồng Khiết! Hai con về rồi à!"
Ông Mạc hừ lạnh: "Cũng biết về rồi sao! Lâu vậy rồi mới nhớ tới hai ông bà già này hả?"
Mạc Thiệu Khiêm vỗ vỗ lưng bố, cười nói: "Bữa giờ con và Đồng Khiết đang bồi đắp tình cảm, lại bận công việc, bây giờ mới về thăm bố mẹ được."
Đồng Khiết hợp tác nắm lấy cánh tay anh ta, cố gắng hết sức để giả vờ hai người đang yêu nhau trước mặt hai ông bà nhà họ Mạc.
Dù không thể ly hôn, cô ấy cũng hy vọng bác trai bác gái có thể an tâm.
Bà Mạc mỉm cười hiền lành: “Tốt tốt, quan hệ của hai đứa tốt hơn trước nhiều rồi, ông bà này cũng yên tâm phần nào!”
Đồng Khiết đóng giả làm một cặp tình nhân với Mạc Thiệu Khiêm suốt nửa ngày trời, đợi hai người rời khỏi nhà họ Mạc, lập tức rút tay ra.
"Lát nữa tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
"Em muốn đi đâu vậy?!" Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ.
"Bờ biển. Đừng theo tôi."
"Đợi đã! Đừng đi đến bờ biển!"
Mạc Thiệu Khiêm vừa nghe thấy hai chữ đó đã rùng mình sợ hãi.
Bờ biển?! Lẽ nào cô ấy muốn...
Không thể được! Anh ta sẽ không lập lại vết xe đổ một lần nữa!
Cổ tay Đồng Khiết bị anh ta kéo đau, cô ấy khó hiểu nhìn anh ta: “Anh đủ chuyện chưa vậy? Tôi định ra biển nghỉ ngơi, nếu anh không chịu thả tôi ra, em sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy."
Mạc Thiệu Khiêm không sợ cô ấy gọi cảnh sát, nhưng anh ta lo lắng mình sẽ bị cô ấy ghét, nên đành phải từ từ thả cô ấy ra.
Nhìn biển cảm bình tĩnh của cô ấy, chắc hẳn không nghĩ đến chuyện dại dột.
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vì sự an toàn của cô ấy, anh ta giả vờ rời đi trước, sau đó, anh bí mật đi theo Đồng Khiết, chỉ giữ một khoảng cách ngắn phòng cô phát hiện ra.
Đồng Khiết đến nơi kiếp trước cô ấy đã nhảy xuống biển.
Ngay sau đó, anh thấy bắt gặp một người đàn ông đứng phía trước vẫy tay với cô và hét lên: "Đồng Khiết!"
Đồng Khiết chạy tới, mím môi, trong mắt hiện lên một nụ cười: "Anh Ngôn."
Hơi thở của Mạc Thiệu Khiêm hỗn loạn, đôi mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó, như thể anh ta xông lên muốn g.i.ế.c gã.
Gã đàn ông đó rõ ràng là Ngôn Thuần!
Ngôn Thuần mỉm cười, lịch sự bước đi cạnh Đồng Khiết, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ!
Đồng Khiết hoàn toàn thoải mái tán gẫu với gã, ánh mắt sáng ngời không hề che giấu niềm hạnh phúc.
Mạc Thiệu Khiêm chứng kiến tất cả, đôi mắt bùng lên ngọn lửa ghen tị!